Bạch Nhân lấy được thẻ phòng của khách sạn Dihao Holiday, gọi điện thoại cho Trần Hoài Kiêu.
Sau mười mấy tiếng tút tút, anh mới bắt máy.
Im lặng, như thể đang chờ Bạch Nhân chủ động nói.
Bạch Nhân hít sâu một hơi, nhìn khách sạn Tô Khắc ở phía đối diện, hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Trần Hoài Kiêu không trả lời vấn đề này, giọng nói lười biếng thờ ơ: "Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi, trước tiên mau nói anh đang ở đâu."
“Trúng gió.” Trần Hoài Kiêu lười biếng dựa vào lan can của sân thượng tầng hai: “Có hơi choáng.”
Bạch Nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm, không về phòng khách sạn là tốt rồi.
"Không uống được rượu thì đừng có uống, anh muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa à?"
“Cũng không phải giẫm lên vết xe đổ của em.” Giọng anh có phần bất cần đời: “Em gấp cái gì?”
Bạch Nhân nghe thấy giọng nói của nhân viên khách sạn trong điện thoại: "Trần tổng, ngài say rồi, có cần về phòng nghỉ ngơi không?"
"Ừm."
"Mời đi theo tôi, tôi dẫn ngài qua đó."
Trần Hoài Kiêu đang định cúp máy thì giọng nói hết sức quyến rũ của Bạch Nhân truyền đến: "Trần Hoài Kiêu, em đang ở khách sạn Dihao Holiday đối diện, phòng số 1203, đến tìm em."
Đầu bên kia, sau một hồi im lặng thì một giọng nam lười biếng vang lên: "Hả?"
"Anh tới ngay đi, rất gấp."
“Đau đầu lắm, ông không muốn đi.” Khóe môi Trần Hoài Kiêu nở một nụ cười rất vô lại: “Tự mình giải quyết đi.”
"..."
Bạch Nhân biết anh trước giờ không thích bị người khác chỉ đạo, sai khiến, anh chỉ làm chuyện mình muốn làm, không bao giờ đụng tới chuyện người khác bắt anh làm.
Cô khẽ cắn môi, chỉ đành nhẹ giọng nói: "Anh trai, em hơi không thoải mái, anh có thể đến đây không?"
Một tiếng "anh trai" đã lâu không nghe thấy, lại cố tình gọi, Trần Hoài Kiêu nhận ra ngay cô gái nhỏ này không có ý tốt.
Anh không nhịn được nói: “Khó chịu thì đến bệnh viện."
"Không phải, bà dì em tới."
"..."
"Em không mang theo băng vệ sinh, anh đi mua một gói mang qua đây cho em đi, gấp lắm rồi."
Bạch Nhân nói xong thì chủ động cúp điện thoại.
Lời nên nói đã nói, cô cũng chỉ giúp đến đây thôi, anh thích tới hay không thì tùy.
...
Bạch Nhân bị suy dinh dưỡng từ khi còn nhỏ, gầy như con khỉ, mãi đến năm lớp mười mới có kinh lần đầu tiên, nhưng lại bị Trần Hoài Kiêu bắt gặp.
Lớn lên bên cạnh bà ngoại, bà cô là người cổ hủ, chưa từng dạy cô những kiến thức vệ sinh sinh lý này, trường học trong thị trấn càng không mở những khóa học như vậy, cho nên cái gì Bạch Nhân cũng không biết. Trên bộ váy trắng của cô dính máu, nhưng cô vẫn bán khăn thêu thủ công trên phố, hồn nhiên không phát giác.
Khi đó, Trần Hoài Kiêu đang là sinh viên năm nhất, cuối tuần về nhà thăm ông nội, anh lái một chiếc mô tô, phóng nhanh trên con đường đá gập ghềnh của thị trấn.
Đi ngang qua quầy hàng của Bạch Nhân, anh tháo kính bảo hộ xuống, cau mày liếc nhìn cô: "Quỷ nhỏ."
"Cái gì?"
"Cái kia của em tới kìa."
"Cái nào cơ?"
Trần Hoài Kiêu nhíu mày: "Không đau bụng à?"
Bạch Nhân xoa xoa bụng, nhìn chiếc khăn tay gấm Tô Châu cuối cùng trên quầy hàng, cắn răng nói: "Bán cái này xong... rồi về."
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, rõ ràng là rất khó chịu, vậy mà còn ương ngạnh chịu đựng.
Trần Hoài Kiêu hết chỗ nói, xuống xe, cởϊ áσ khoác buộc ngang eo cô: "Lên xe, anh đưa em về."
Cô gái cố chấp lắc đầu: "Còn cái cuối cùng, bán hết rồi em về."
Trần Hoài Kiêu móc mười tệ từ trong túi ra, bỏ vào túi vải nhỏ trước mặt cô: "Anh trai mua."
Bạch Nhân do dự một chút, sau đó nói: "Ba mươi tệ một cái."
"..."
Thấy anh không nói gì, Bạch Nhân vội giải thích: "Là em tự tay thêu đó, thêu tận mấy đêm liền, không lừa anh đâu."
Trần Hoài Kiêu nhìn cành hoa anh đào hồng nhạt trên khăn tay, lại móc ra một tờ tiền màu đỏ mới tinh bỏ vào túi cô: "Khỏi thối."
Bạch Nhân vẫn nghiêm túc tìm tiền lẻ đưa cho anh: "Bán bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu thôi, cám ơn anh trai."
Trần Hoài Kiêu mắc bệnh sạch sẽ, thực sự không muốn nhận mớ tiền lẻ cũ đó, Bạch Nhân gói kỹ tiền vào trong khăn giấy rồi nhét vào trong túi áo anh.
Sau khi lên xe, Trần Hoài Kiêu chạy đến cửa hàng tiện lợi trong thị trấn, dùng số tiền lẻ đó mua băng vệ sinh, đưa cho cô: "Biết dùng không?"
Bạch Nhân lắc đầu, anh hình như cũng không biết nên mở miệng thế nào, cáu kỉnh kéo bím tóc bự của cô: "Sao em ngốc thế, kinh nguyệt mà cũng không biết."
"Đó là cái gì ạ?"
Trần Hoài Kiêu hơi bất lực, chuyện này anh không thể nhúng tay vào dạy được.
Anh suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một video phổ cập khoa học sinh lý con gái tuổi mới lớn cho cô xem.
Bạch Nhân nghiêm túc xem xong, quay lại thấy váy của mình bị dính đỏ, áo khoác của anh cũng bị dơ.
Trần Hoài Kiêu liếc nhìn đôi gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô gái nhỏ, đưa cô đến cửa phòng tắm tương đối sạch sẽ ở trung tâm du lịch, đưa băng vệ sinh và điện thoại di động cho cô: "Vào đó xử lý đi, không biết làm thì em dùng điện thoại tra phổ cập khoa học."
"Cám ơn anh."
Bạch Nhân cầm túi đen và điện thoại di động, bước vào buồng vệ sinh.
...
Trong khách sạn Dihao Holiday, Bạch Nhân lại uống thêm một ly, trong mắt hiện lên chút ngà ngà say mơ màng.
Sao có thể không thích anh ấy cho được.
Những năm đó, tất cả tâm tư thẹn thùng thiếu nữ của cô... đều cất giấu anh.
Chỉ tiếc, trong lòng anh chỉ có một mình A Dao.
Thật đáng ghét.
Bạch Nhân đặt ly rượu xuống, vì dùng lực quá mạnh nên chân ly bị vỡ.
Mẹ cô cũng vì yêu thật lòng nên mới thua triệt để như thế, khi biết tin ba ở bên ngoài trật đường ray (1), bà quá tức giận nên đã tự sát.
(1) Trật đường ray: nɠɵạı ŧìиɦ
Thật lòng chính là điểm yếu lớn nhất.
Trở nên xuất sắc, đạt được rất, rất nhiều hạnh phúc, đây là điều cô đã hứa với bà ngoại, cô nhất định phải làm được.
Tình cảm không phải là chuyện quan trọng nhất, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó một lần nữa.
Bạch Nhân nhấp một ngụm rượu cuối cùng, sau đó nằm trên giường, mặc cho thế giới xoay vòng.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ.
Bạch Nhân ngồi bật dậy: "Ai?"
Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên từ ngoài cửa —— "Tôi."
Cô mở cửa ra, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu mặc vest mang giày da đứng ngoài cửa, quần áo hơi xộc xệch, cà vạt bị anh kéo lệch, lộ ra cần cổ trắng đẹp mắt
Đáy mắt nổi rõ men say, anh loạng choạng bước vào, ném cái túi đen lên bàn.
Xem ra đã say không nhẹ, cố gắng tỉnh táo đến siêu thị mua băng vệ sinh.
Đầu óc Bạch Nhân cũng rất choáng váng, nếu biết trước anh sẽ tới, cô sẽ không uống nhiều như vậy.
Trần Hoài Kiêu ngồi trên ghế sô pha, gật gù, tỉnh rượu——
"Vẫn phiền phức như vậy."
"Em vẫn luôn rất phiền phức mà anh trai."
Bạch Nhân nói, thận trọng nhìn ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, "cạch" một tiếng, khóa trái.
Anh liếc nhìn ly rượu đỏ cạn sạch trên bàn, cau mày nói: "Trong kỳ kinh mà còn uống nhiều như vậy sao?"
Bạch Nhân lười biếng ngã xuống giường, đá văng giày cao gót đi: "Gạt anh đó, chưa tới."
Trần Hoài Kiêu nhìn vòng eo nhỏ mềm mại của cô, đôi chân thon dài nuột nà co ro như cừu non đợi bị làm thịt, không chút đề phòng xuất hiện trước mặt mình, hiển nhiên là không sợ anh.
Đáy mắt lộ ra mấy phần du͙ƈ vọиɠ, xung động cuồn cuộn trong lòng bị anh mạnh mẽ đè xuống, đứng dậy rời đi: "Đi đây."
“Chờ đã.” Người phụ nữ chóng mặt đứng dậy, chân trần đuổi theo, nắm lấy ống tay áo của anh: “Tỉnh rượu rồi hẵng đi.”
"Tại sao?"
"Em sợ bên ngoài có phóng viên, qua đêm rồi đi, an toàn hơn chút."
Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái đang giữ mình lại, bỗng vươn tay bóp chặt cằm cô, con ngươi đen lạnh như băng: "Đã nói dối gạt tôi qua đây mà còn muốn qua đêm với tôi?"
"..."
Hình ảnh đẹp đẽ lần kia lại hiện lên trong đầu.
"Đỏ mặt?"
"Không có."
"Lần này em lại muốn cái gì?"
Bạch Nhân bị anh dùng tư thế khống chế bóp chặt cằm, đôi môi anh đào ẩm ướt bị bóp chu lên, cố chịu đựng nói: "Anh chịu cho cái gì?"
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu cong lên thành một nụ cười lạnh: "Xem tâm trạng đã."
Người đàn ông nói xong, mạnh mẽ xoay người cô lại, đưa lưng về phía anh.
Bạch Nhân biết mình nên cự tuyệt.
Chỉ cần cô mở miệng nói "không", Trần Hoài Kiêu sẽ không ép buộc.
Nhưng cô không từ chối.
Nương theo tác dụng của cồn, tình yêu giấu kín trong lòng cô trào dâng mãnh liệt, pháo hoa nổ đùng đùng trong đầu.
Cô ngã xuống chiếc giường êm ái, trong sự êm ái...
Bụng dưới không ngừng quặn đau.
Không chiếm được trái tim anh, vậy thì đoạt được người cô cũng không lỗ vốn.
...
Buổi sáng sau cơn say, cô luôn thức dậy rất sớm.
Bạch Nhân chui ra khỏi chăn bông ấm áp, vô thức nắm chăn bông mềm mại màu trắng, che khuất thân thể không mảnh vải.
Đầu hơi đau.
Ngay sau đó, cô buông cánh tay trắng nõn xuống, vừa lúc rơi vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Bạch Nhân dường như bị tia lửa bắn ra tách đôi, rụt phắt tay lại, kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh vẫn chưa dậy, tấm chăn trắng che khuất nửa ngực, đường nét một nửa lộ ra ngoài uyển chuyển, đường vòng cung đẹp mắt, là dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Mặc dù ngủ mê vì say, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, vẫn hoàn mỹ không chê vào đâu được, khiến cô sinh ra loại ảo giác, anh giống như một vị thần bất khả xâm phạm ngủ trên chín tầng trời.
Trong đầu Bạch Nhân còn lưu lại một số mảnh vụn mê loạn.
Đối mặt với người đàn ông mình yêu bao nhiêu năm, mức độ động tình của cô đã lên đến đỉnh điểm, thậm chí lúc cao trào nhất, cô còn rơi nước mắt.
Sau đêm đó, cô không từ mà biệt.
Bây giờ từ lúc gặp lại... cộng lại còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai người đã ngủ với nhau.
Lần này còn kịch liệt hơn lần trước.
Cả hai đều là nắng hạn gặp mưa rào.
Bạch Nhân vỗ mạnh vào đầu mình.
Sao lại không kiềm chế được bản thân chứ!
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, nhặt chiếc váy bị vứt bừa bãi trên đất lên, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Bạch Nhân nhìn những dấu vết bắt mắt dưới cổ, khiến cô nhớ đến trận điên cuồng đêm qua.
Người đàn ông đó... như một con sói, nhanh chóng cắn nuốt cả người cô.
Cô đánh giá chính mình, đường nét thanh tú hàm chứa mấy phần quyến rũ, mái tóc đen nhánh như thác nước, đôi mắt ẩn chứa hơi nước.
Nhiều năm huấn luyện hình thể khiến thân hình của cô trở nên hoàn hảo, vòng eo thon thả. Ngay cả khi không mặc áo ngực vẫn đầy đặn và cao ngất, như được thiết kế riêng cho lòng bàn tay của anh.
Bạch Nhân nhìn sang chỗ khác, xoay người mở vòi sen, tắm rửa sạch sẽ mọi phiền muộn và chua xót.
Cô tắm xong đi ra ngoài, Trần Hoài Kiêu vẫn chưa thức dậy.
Điều này làm cho Bạch Nhân có chút kinh ngạc, lòng phòng bị của anh cực kỳ mạnh, lúc nào cũng ngủ rất cạn, một chút âm thanh nhỏ xíu cũng có thể khiến anh cảnh giác.
Chẳng lẽ vì tối qua uống quá chén thật sao?
Cô xoa xoa mái tóc xõa tung vừa sấy xong, đi đến bên giường, dịu dàng nhìn anh.
Cơ thể anh tràn ngập mùi đàn hương trên người cô, chính là mùi huân hương cô dùng quanh năm, mùi đã lan ra ngoài.
Bạch Nhân xích đến gần, khẽ ngửi một hơi.
Thật là có.
Cơ thể của Trần Hoài Kiêu đã nhiễm mùi của cô, giống như một ký hiệu nào đó.
Người là của cô, ai cũng đừng mong cướp được.
Bạch Nhân cúi người xuống, làm động tác muốn hôn anh, có điều hai đôi môi lại không chạm nhau.
Cô chỉ đang tưởng tượng cảm giác hôn anh sẽ như thế nào.
Mà một giây tiếp theo, sau gáy cô bị một lòng bàn tay lớn giữ chặt, ấn xuống.
Ngay sau đó, môi người đàn ông phủ lên chiếm lấy môi cô, xấu xa xâm chiếm làm cô bất ngờ không kịp đề phòng.
"Ưm!"
Cô giãy giụa thoát ra, chật vật lui về sau mấy bước.
Cảm giác ngứa ran của dấu răng ở môi dưới... rất rõ ràng.
Trần Hoài Kiêu mở mắt ra, đầy ẩn ý nhìn cô,
khóe miệng hơi câu lên, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng như thần phật lại có chút tà ác của tu la —
"Đêm qua vẫn chưa ăn no à?"
“Anh say, em cũng vậy.” Bạch Nhân quay lưng lại, ngồi ở cuối giường.
Trần Hoài Kiêu nhìn bóng lưng mềm mại của cô, chiếc váy đen gợi cảm, tôn lên đường eo thon gọn, nước da ở cánh tay, bả vai và cần cổ trắng lạnh như ánh trăng lạnh lẽo.
Mặc dù Trần Hoài Kiêu đã từng thấy
vô số nghệ sĩ có tỷ lệ vóc dáng hoàn hảo, nhưng Bạch Nhân... có thể nói là hoàn mỹ nhất.
“Tôi say.” Anh cười nhạt: “Nhưng em... có vẻ không say lắm.”
Bạch Nhân bò tới như một con mèo, kề sát mặt anh, giọng đầy trêu chọc nói: "Anh trai trước giờ vẫn luôn biết, ở chỗ em không có chuyện bóc bánh không trả tiền."
"Lần này em muốn cái gì?"
"Giữ đó đã. Khi nào em nghĩ ra, nhất định sẽ đến đòi anh Hoài." Đầu ngón tay Bạch Nhân đặt trên ngực anh: "Hơn nữa, được ngủ với Trần Hoài Kiêu có vóc dáng tốt như thế, em cũng không lỗ."
Trần Hoài Kiêu nhìn đôi mắt đầy mê hoặc của cô, biết cô đã không còn như năm đó, sắc mặt anh rốt cuộc cũng trầm xuống: "Đã nhìn ra, trạng thái của em đêm qua quả thật là không lỗ."
"..."
Nghĩ đến bản thân mình tối hôm qua, Bạch Nhân biết phản ứng của thân thể mình căn bản không khống chế được.
Trần Hoài Kiêu kéo chăn che người lại, tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi trắng lên... tỉ mỉ cài từng cúc áo, sau đó mặc áo vest vào, khí chất hết sức nghiêm túc cấm dục.
“So với một lần kia của nhiều năm trước, em đã tiến bộ hơn rất nhiều nhỉ.” Anh không biến sắc đánh giá.
Bạch Nhân đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, cố ý nói: "Ối giời? Anh trai ngược lại không bằng khi còn học đại học đấy. Lớn tuổi rồi à?"
Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã đi tới, siết chặt tay cô: "Em chắc chứ?"
"..."
Bạch Nhân sợ anh lại lên cơn, xoay người lăn sang đầu bên kia giường, phòng bị nhìn anh: "Đùa thôi."
"Tôi biết."
Trần Hoài Kiêu biết rất rõ biểu hiện của mình đêm qua, anh sửa sang lại cổ áo, không miễn cưỡng cô —
"Chỉ là tôi không thích một việc, đừng hôn trộm tôi lúc tôi đang ngủ."
Anh xưa nay đều không thích việc không thể kiểm soát được tình hình, đặc biệt là trong trạng thái không hề cảnh giác khi đang ngủ.
“Không phải em hôn trộm anh đâu.” Bạch Nhân cười rạng rỡ nói từng chữ một: “Em chỉ đang... thưởng thức chiến lợi phẩm mà thôi.”
Nghe được câu cuối cùng, không hiểu sao trong lòng Trần Hoài Kiêu lại cảm thấy tức giận, nhưng được che giấu rất hoàn hảo dưới khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi ra khỏi phòng, Trần Hoài Kiêu gọi điện cho trợ lý Thẩm Bân: "Đi điều tra thử xem, tối qua rượu của tôi bị người ta bỏ thuốc."