Edit: Bom
Beta: Hoàng Lan
Lúc đầu, Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu thử quay mượn góc cảnh hôn.
Nhưng vì cảnh hôn này kéo dài tận năm phút đồng hồ, nếu không cắt ghép từ mọi góc độ mà chỉ sử dụng một cảnh duy nhất thì toàn bộ hình ảnh sẽ rất đơn điệu.
Hơn nữa, thời lượng cảnh hôn dài như vậy, nếu không có "hàng thật", khán giả chắc chắn sẽ cảm thấy khô khan nhàm chán.
Thử mấy lần quay mượn góc, hai diễn viên vẫn cố nhịn cười nhưng nhân viên đoàn phim cực kỳ không chuyên nghiệp bật cười thành tiếng.
Dù thế nào đi nữa thì quay mượn góc cảnh hôn vẫn có điểm kỳ quái.
Cuối cùng, sau một vài lần NG, Bạch Nhân vốn yêu cầu cực kỳ cao về kỹ năng diễn xuất và độ phát huy chủ động đề nghị: "Bỏ đi, không cần quay mượn góc nữa, thử hôn thật xem."
Đạo diễn Hứa đương nhiên cũng muốn bọn họ có thể hôn thật.
Dù trước đó Bạch Nhân đã đóng vai nữ hai hoặc vai phản diện hắc hóa nhưng vẫn chưa có cảnh hôn nào. Nhưng cô là diễn viên chuyên nghiệp, vì vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì với phương diện này.
Trần Hoài Kiêu... thì ông không dám chắc.
Đạo diễn Hứa thấp thỏm hỏi: "Trần tổng, anh có thể diễn cảnh hôn thật không?"
Trần Hoài Kiêu không chút do dự đáp: "Được."
“Thật tốt quá!” Đạo diễn Hứa thở phào nhẹ nhõm: “Anh có cần tôi bảo phó đạo diễn đến nói qua một chút kỹ xảo cho anh không?"
"Không cần, tôi với cô ấy không cần người khác dạy."
Trần Hoài Kiêu nhìn Bạch Nhân, ánh mắt đầy mập mờ.
Giữa họ đã dùng "đao thật súng thật" rất nhiều lần rồi.
Sau khi đạo diễn hô bắt đầu thì cảnh quay thứ ba chính thức bắt đầu.
Cố Tình nhảy xuống vách đá phía sau khu trượt tuyết người yêu Trình Niên của cô gặp tai nạn để tự sát, không ngờ sau khi tỉnh dậy, cô lại quay về nhiều năm trước.
Vẫn là những dốc trượt tuyết trắng xoá, ánh nắng chói mắt.
Cố Tình loạng choạng đi ra khỏi phía sau núi, nhìn thấy khu trượt tuyết vừa rồi còn tiêu điều cô quạnh đã thay đổi. Trên đường trượt tuyết trắng có không ít bóng dáng đầy màu sắc.
Trong số đó, cô nhìn thấy người yêu Trình Niên của mình đang là tuyển thủ dự bị được huấn luyện!
Khi đó, anh vẫn còn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen đỏ, tập trượt tuyết trên sườn núi thoai thoải.
Cố Tình loạng choạng chạy như điên về phía anh trong tuyết—
"Trình Niên!"
Trình Niên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tình.
Đôi gò má trắng như tuyết của cô đỏ ửng, không dám tin nhìn chăm chăm anh, có bất ngờ, có ngạc nhiên, cũng có bi thương đằng sau nỗi vui mừng khôn xiết...
Một lúc lâu sau, khóe miệng Cố Tình nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng khi cô cười, nước mắt lại lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Đạo diễn Hứa không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, trong lòng cảm thán không thôi.
Thể hiện tình cảm phong phú mà có trình tự như vậy, thật không hổ là Bạch Nhân!
Tuy Bạch Nhân vào giới giải trí chưa lâu nhưng mỗi bộ phim của cô đều có chất lượng rất cao, cho dù kịch bản của một số bộ phim truyền hình đã bị thay đổi đến độ kỳ dị thì cô cũng có thể dùng kỹ năng diễn xuất tuyệt diệu của mình kéo lại, không bao giờ khiến khán giả cảm thấy mình bị thoát vai.
Nhân vật Cố Tình này có thể được Bạch Nhân diễn đúng là may mắn của Cố Tình.
Trong khi ông ta còn đang suy nghĩ miên man thì Cố Tình đã chạy băng băng tới, ôm chặt lấy Trình Niên: "Trình Niên, là anh thật sao?"
“Là tôi.” Trình Niên lộ vẻ hoang mang: “Xin hỏi cô là...”
Một giây tiếp theo, Cố Tình đã hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc hai đôi môi áp vào nhau, Trần Hoài Kiêu lập tức thoát khỏi vai Trình Niên, ôm chặt cô gái vào lòng, nhắm mắt lại, cuồng nhiệt ôm hôn cô dưới trời tuyết dày.
Anh biết rất rõ người anh hôn là vợ anh, Bạch Nhân.
"Cắt."
Đạo diễn Hứa hô ngừng, lựa lời giải thích với Trần Hoài Kiêu: "Trần tổng... Trong cảnh này, mặc dù Cố Tình yêu Trình Niên sâu sắc, nhưng bản thân Trình Niên lúc còn trẻ hoàn toàn không biết Cố Tình. Vì vậy anh không thể diễn như anh đã yêu cô ấy đến tận xương được. Anh phải tỏ ra hoang mang, khó hiểu, đồng thời phải đẩy cô ấy ra xa."
"Xin lỗi, làm lại lần nữa đi."
Cảnh này bắt đầu lại lần nữa, Cố Tình ôm chặt lấy Trình Niên: "Trình Niên, là anh thật sao?"
"Là tôi, xin hỏi cô là..."
Cố Tình lại hôn anh, cọ xát môi anh, nước mắt cũng tuôn rơi trong nụ hôn sâu vô cùng xúc động này, mang theo vị đắng chát.
"Thật tốt quá, anh vẫn còn sống, đúng là tốt quá rồi. Em đã phải cầu trời vô số lần mới có thể được gặp anh."
Trần Hoài Kiêu nghe âm thanh nức nở run rẩy vì khóc của cô gái, cảm nhận được nụ hôn đẫm nước mắt của cô gái, dù anh có cố gắng kiểm soát cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn trong lòng đến cỡ nào thì anh vẫn không thể khống chế được.
Nếu là Bạch Nhân, nếu cô ấy cũng yêu anh sâu đậm như vậy, thậm chí từ bỏ mạng sống của mình vì anh...
Trái tim Trần Hoài Kiêu như muốn vỡ ra.
Cả người anh cứng đờ, một lần nữa không khống chế được mà ôm chầm lấy cô thật chặt, nóng bỏng đáp lại nụ hôn dài kia.
Một lần nữa, một lần nữa và một lần nữa...
Nhân viên đoàn phim chứng kiến
nụ hôn triền miên không thể tách rời của hai người trong tuyết, adrenaline (2) cũng bắt đầu tăng vọt.
(2) Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh.
Đạo diễn Hứa thấy hai người hôn thật quá xúc động, ngay cả hô "cắt" cũng không dám, không đành lòng làm phiền hai người.
Tuy nhiên, là một đạo diễn chuyên nghiệp, ông ta cũng có tố chất nghề nghiệp của mình, lại sửa một lần nữa: "Trần tổng, như vậy không được đâu. Anh biểu hiện ra mình quá yêu Cố Tình rồi, cái này không đúng. Bây giờ anh không nhận ra cô ấy, anh phải tỏ ra bất ngờ và vô cùng kinh ngạc."
Đôi môi Bạch Nhân hơi sưng đỏ, oán giận liếc nhìn anh: "Trần Hoài Kiêu, anh có diễn được không đấy?"
Trần Hoài Kiêu chưa thỏa mãn nhìn đôi môi của cô, ngụy biện: "Đoạn này vốn đã không hợp lý, tôi không biết Cố Tình, cô ấy lao đến hôn tôi, tôi phải lập tức đẩy ra mới là một phản ứng bình thường, nhưng giờ lại muốn tôi phải ngạc nhiên để cô ấy hôn đến tận năm phút đồng hồ không phải là quá kỳ quái sao?"
"Đây là phim ngôn tình. Thời điểm cô ấy hôn anh, anh cũng cần có chút rung động, không thể hoàn toàn xa lạ, nếu không khán giả sẽ không chấp nhận được."
Trần Hoài Kiêu cố chấp nói: "Vậy thì vừa rồi tôi thể hiện không có vấn đề gì rồi."
“Cảnh quay của anh vừa rồi… rung động hơi quá.” Đạo diễn Hứa đưa tay ra, làm động tác đắn đo, kiên nhẫn giải thích: “Trần tổng, anh phải nắm bắt được những thay đổi tinh vi trong cảm xúc của nhân vật, từ bối rối, đến không hiểu nổi, đến bất an, cuối cùng lại có chút quen thuộc và vui sướng."
Trần Hoài Kiêu: "..."
Anh không đồng ý với những gì đạo diễn nói, nhất quyết cho rằng kịch bản có vấn đề: "Nếu dưới góc nhìn của nam chính thì đối phương là người lạ, cảnh hôn kéo dài năm phút như vậy, dù là phim ngôn tình hay bất kỳ thể loại phim nào khác cũng rất không hợp lý."
Bạch Nhân biết mặc dù Trần Hoài Kiêu biết diễn, nhưng anh rất cố chấp với lý giải về câu chuyện và các nhân vật của riêng mình, anh sẽ không dễ dàng thay đổi những gì mình đã nhận định, vì vậy cô đành nói: "Đạo diễn Hứa, Trần tổng chắc là ngại cảnh hôn quá dài. Nếu anh ấy đã không thích quay đoạn này thì cắt bớt cảnh hôn đi."
Trần Hoài Kiêu có thể hùng hồn lý lẽ nói chuyện với đạo diễn nhưng đối với Bạch Nhân, anh hoàn toàn không có một chút cáu kỉnh nào: "Không cần cắt, biên kịch sắp xếp như vậy ắt phải có ý đồ. Tôi sẽ cố gắng lý giải, cho tôi xin mấy phút."
Mọi người:...
Thái độ của nhân vật lớn này đối với Bạch Nhân có chút kỳ quái nhỉ.
Trần Hoài Kiêu điều chỉnh trạng thái mấy phút, cuối cùng cũng nhập vai. Lần này, anh cật lực kiềm chế cảm xúc, cố gắng biểu hiện được kiểu… trong hoang mang có một chút rung động mà đạo diễn nói.
Thực sự rất khó, bởi vì mỗi một lần với Bạch Nhân, Trần Hoài Kiêu đều hết sức tận tâm tận lực.
Anh không phải người không thể làm nhiều việc cùng lúc, nhưng vừa hôn môi cô, vừa diễn xuất đối với anh mà nói thì rất miễn cưỡng.
Vào phút cuối cùng, Trần Hoài Kiêu bắt đầu mất kiểm soát, lần này Bạch Nhân trực tiếp cắn anh, nhắc nhở anh, đây chỉ là đang quay phim mà thôi.
Cuối cùng, Trình Niên đẩy Cố Tình ra, thở gấp, tức giận: "Cô là ai vậy? Tôi có quen cô không?"
Bây giờ đương nhiên anh không biết cô là ai, vì bọn họ vẫn chưa biết nhau.
Vừa rồi Cố Tình quá kích động nên mới không có chừng mực, vì vậy cô lùi lại mấy bước, cười rạng rỡ rồi đưa tay ra với Trình Niên: “Làm quen lại nhé, em là Cố Tình, bạn gái tương lai của anh."
Thiếu niên Trình Niên gạt nhẹ tay cô ra: "Cô có bệnh à?"
Nói xong anh lập tức xoay người rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc anh rời đi, trên khóe miệng có một nụ cười nhạt.
“Cắt!” Đạo diễn Hứa hô ngừng: “Tốt lắm, cảnh này qua!"
Tất cả mọi người đều thả lỏng, nhất là Bạch Nhân, đôi môi rõ ràng là đã sưng đỏ cả lên.
Trần Hoài Kiêu quay vẫn luôn rất nhanh, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tốt, chỉ có lúc đóng cảnh hôn với cô là luôn NG không biết bao nhiêu lần.
Nhưng trong bộ phim ngôn tình kỳ ảo này có vô số cảnh hôn.
Bạch Nhân thật sự vô cùng lo lắng cho các cảnh hôn tiếp theo.
...
Trong khoảng thời gian này, cảnh trượt tuyết đều được quay ở khu vực núi tuyết, đoàn phim đã đặt khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng với môi trường xung quanh tốt nhất, an ninh nghiêm ngặt, cũng mời rất nhiều bảo vệ tuần tra để phòng ngừa các tay săn ảnh làm rò rỉ hình ảnh ra ngoài.
Lần này, chuyện Trần Hoài Kiêu diễn vai nam chính phải được giữ bí mật tuyệt đối, mục đích là để tạo bất ngờ lớn cho khán giả khi phim bắt đầu phát sóng, cho nên tuyệt đối không thể để các tay săn ảnh làm lộ tin nóng này ra trước được.
Bạch Nhân đang dùng bữa ngon lành trong bữa tiệc buffet, vừa bước ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Thẩm Bân, cô đi tới hỏi: "Lý do Xán Tinh phá sản là do bị công ty mẹ là tập đoàn nhà họ Trần gạt bỏ sao?"
Thẩm Bân nghĩ đến cảnh nhóm nhân viên vui vẻ hớn hở đến Maldives làm việc từ xa nhưng mình vẫn phải ở cái vùng băng tuyết lạnh khủng khiếp này chịu rét.
Anh ta thở dài thườn thượt, trên mặt lộ ra vẻ thê lương: "Đúng vậy, bà chủ, tôi sắp chịu không nổi rồi."
Bạch Nhân nhíu mày, không ngờ ông cụ Trần lại làm việc tuyệt tình như vậy, vì cô mà giận chó đánh mèo đến Trần Hoài Kiêu.
Nghĩ đến Trần Hoài Kiêu đã nhiều lần giúp đỡ mình, cô tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón giữa bên trái ra.
Chiếc nhẫn này... và cả cả chiếc vòng cổ sapphire tên là “Vực Sâu Mê Luyến” mà Trần Hoài Kiêu đã tặng cho cô, cô đều rất thích.
Dây chuyền đó cô chỉ đeo những lúc mặc lễ phục tham dự các bữa tiệc tối, nhưng nhẫn thì cô vẫn thường đeo, chỉ có lúc quay phim mới tháo xuống.
"Cái này cho anh, hẳn là cũng đáng giá một ít tiền. Tôi hy vọng dù thế nào anh cũng phải kiên trì, bên cạnh Trần Hoài Kiêu chỉ có một trợ lý đắc lực là anh thôi."
Gần đây Bạch Nhân có ghé qua công ty xem, thấy công ty quả thật trống rất nhiều vị trí, có lẽ có không ít người nghỉ việc.
“Thẩm Bân, nếu anh cũng rời đi, chắc hẳn chồng tôi rất sốc, nhưng cảm xúc anh ấy giấu rất sâu, không thể hiện ra ngoài.” Bạch Nhân nhét chiếc nhẫn vào tay anh ta: “Xin anh, xin anh nhất định phải kiên trì.”
Tay Thẩm Bân như chạm phải bàn ủi nóng, nhanh chóng rụt lại: "Bà chủ, tôi không thể nhận cái này được! Ngài Kiêu mà biết sẽ làm thịt tôi mất!"
"Anh cứ cầm đi! Đừng không nói cho anh ấy biết là được, tôi cũng sẽ không nói."
Thẩm Bân khó xử nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo Bạch Nhân đẩy tới.
Giá của chiếc nhẫn này cho dù anh ta có làm cả đời cũng không thể kiếm đủ được.
Anh ta nghĩ đến mẹ của bạn gái đang hẹn hò gần đây đã gọi điện cho anh ta rất nhiều lần, nhắc nhở anh ta chuyện mua nhà ở Bắc Thành.
Với mức lương của anh ta thì phải làm việc chăm chỉ hai mươi năm trời mới có thể mua một căn nhà ở Bắc Thành hợp ý mẹ vợ.
Nhưng bạn gái của anh ta sao có thể đợi anh ta mười năm, hai mươi năm được chứ...
Nghĩ đến đây, bàn tay đang thu lại của Thẩm Bân cuối cùng cũng thả lỏng, ngập ngừng nhận chiếc nhẫn: "Bà chủ, ngài chắc chắn là tặng... tặng cho tôi sao?"
“Ừm, đương nhiên là tặng cho anh rồi.” Bạch Nhân thoải mái gật đầu: “Trần Hoài Kiêu làm phiền anh nhé, anh nhất định phải giúp đỡ anh ấy đấy.”
Dứt lời, cô lập tức rời đi.
Thẩm Bân nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong tay, đắn đo hồi lâu, cuối cùng gọi cô lại: "Bà chủ, thực ra công ty..."
"Công ty xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng anh ta đang có hai người tí hon đang giằng co với nhau, thiên sứ nói với anh ta nhất định phải nói thật, nhưng ác ma lại nói, đừng nói, nếu không nói ra thì cô ấy cái gì cũng không biết, chiếc nhẫn này có giá gần bằng một căn hộ ở Bắc Thành đó.
“Không sao, tôi chỉ muốn nói, ngài Kiêu thực sự rất quan tâm cô thôi.” Cuối cùng Thẩm Bân cũng thay đổi lời nói, đuổi theo cô, nói: “Tôi chưa từng thấy ngài ấy quan tâm đến ai nhiều như vậy.”
Bạch Nhân cười cười: "Thật sao?"
Thẩm Bân vội nói: "Thật ra, có rất nhiều chuyện cô không biết đó thôi, kể cả lần "Nghê Thường" phong sát Tô An Ninh kia cũng là do Trần tổng căn dặn. Tuy ngài ấy không nói nhưng thực sự ngài ấy không thể thấy cô bị bắt nạt, cho nên cô tuyệt đối đừng muốn ly hôn với ngài ấy nhé."
Bạch Nhân im lặng một lúc, khóe miệng khẽ mím lại, mang theo nụ cười khổ: "Nhưng Thẩm Bân, anh có biết không, nếu tôi còn tiếp tục ở bên cạnh anh ấy thì anh ấy sẽ mất tất cả."
Thẩm Bân sững sờ, không ngờ lại là lý do này.
"Cho nên cô vì cái này mới chuyển ra khỏi nhà họ Trần?"
“Vậy thì không phải.” Bạch Nhân liếc nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay anh ta, bất lực nói: “Chắc anh không biết tôi đã từng yêu tiền như thế nào."
Nhưng bây giờ, cô lại càng quan tâm người bên gối của mình nhiều hơn.
...