Có rất nhiều biến chủng ở phụ cận thị trấn cổ, để cứu được bọn họ khó khăn không nhỏ.
Do đó, lần hành động này ngoài đội của đội trưởng Diêu, còn có hai đội khác tham gia cùng, Sơ Điều cũng được mời đến làm chỉ huy đặc biệt.Đến khi trời chạng vạng, bọn họ đã tiêu diệt gần hết biến chủng bên ngoài thị trấn cổ, ước tính hai ngày nữa bọn họ có thể mở đường vào thị trấn cổ để giải cứu những người sống sót.Vào ban đêm, Sơ Điều tìm một nơi tương đối an toàn để mọi người dựng trại đóng quân nghỉ ngơi qua đêm, cô ngồi chung với vài cô gái trong đội, nghe họ nói chuyện phiếm.Chỉ là nói một hồi, không biết sao lại nhắc đến Sơ Điều."Sơ Điều, sao cậu biết nhiều chuyện vậy? Trước tận thế cậu làm nghề gì?”Nếu không phải thân kinh bách chiến thì làm sao cô có thể quen thuộc với tập tính của bọn biến chủng, thậm chí khi cô chỉ huy các trận chiến cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng rõ ràng cô ấy chỉ là một người bình thường không có dị năng, kể từ khi tận thế tới nay cũng không có điều kiện để cô được trải qua hàng trăm trận chiến, điều này khiến tất cả mọi người đều tò mò.Sơ Điều vốn đang ngồi suy nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên bị gọi tên, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, bộ dáng ngốc nghếch không giống với “chỉ huy Sơ” điềm đạm bình tĩnh chỉ huy mọi người, mà chẳng qua là một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi.Nhưng ở đây, họ không bao giờ nhìn vào tuổi tác, họ chỉ nhìn vào thực lực, từ khi Sơ Điều bắt đầu chỉ huy đã có thể khiến họ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, họ liền hoàn toàn tin phục cô, nên sau khi nhìn thấy cô không nghe rõ, mọi người bèn hỏi lại lần nữa.Sơ Điều trầm ngâm một lát.Nếu nói cô thân kinh bách chiến thì không đúng.
Ở kiếp trước, sau khi cô gặp được A Dã, cho dù ban đầu anh ghét bỏ cô như thế nào thì mỗi khi có nguy hiểm anh vẫn sẽ bảo vệ cô đầu tiên.
Nói một cách chính xác, cô hầu như chưa từng tự mình trải qua bất cứ trận chiến nào, nguy hiểm nào anh cũng sẽ quét sạch.Người thực sự thân kinh bách chiến là A Dã, mà cô chẳng qua là thấy rất nhiều chiến lược và kỹ năng của anh trong trận chiến, cùng với một số kinh nghiệm đúc kết dựa trên sự dạy dỗ của anh.Tuy lý thuyết và ứng dụng thực tế là hoàn toàn khác nhau, nhưng những gì cô học được bây giờ cũng đủ dùng.Cô cười nhẹ, mơ hồ nói: "Có lẽ là thiên phú đi, có trực giác đặc biệt.”Những người khác cũng không một hai muốn biết đáp án, tuy rằng lời giải thích của cô hơi gượng gạo, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý, cho nên mọi người cũng không tiếp tục hỏi.Nhìn thấy mọi người đều chuyển chủ đề, Sơ Điều thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không quen với loại tình huống này.Kiếp trước, trước khi gặp A Dã, cô là người độc thân, sau khi gặp A Dã, cô cũng chỉ mở lòng với anh, hoàn toàn chấp nhận anh, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh.
Nhưng đối với người khác, cô sẽ khép mình lại theo bản năng, cô không thích tiếp xúc quá nhiều với người lạ, cũng rất khó để tin tưởng người khác.Tiểu Kính và những người khác cũng không ngoại lệ, lúc đầu là vì đi nhờ xe, nhưng sau một thời gian sống chung với nhau cô thấy mọi người đều là người tốt nên từ từ chấp nhận họ.
Khi ở chung với họ cô không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhưng cho dù cô đã sát cánh chiến đấu với những người này trong bao lâu đi chăng nữa, thì cô vẫn sẽ cảm thấy hụt hẫng khi ở với họ, có thể là do tính cách không tương đồng.Mọi người đổi chủ đề rồi bàn sang chuyện khác, nhìn Sơ Điều có vẻ như đang cẩn thận lắng nghe, nhưng thật ra đi vào tai trái, đi ra tai phải, trong đầu cô đang suy nghĩ về những chuyện kiếp trước.Lần đầu gặp A Dã, anh là một người có tính cách quái gở, tính tình không tốt, anh không thích đám đông, chỉ lẻ loi một mình, thờ ơ và khó hòa hợp, ngoại trừ lần thuận tay cứu cô xong cô mặt dày đeo bám anh ra, thời gian còn lại cho dù thấy người lưu vong như cô anh cũng nhắm mắt làm ngơ, chứ đừng nói là ra tay giúp đỡ.Ban đầu cô chỉ đơn phương đi theo anh, anh mặc kệ không thèm đếm xỉa gì đến cô, mấy ngày sau có lẽ là anh thấy cái đuôi này vẫn bám theo anh, liền làm thái độ hung ác uy hiếp cô và muốn đuổi cô đi.Mà cô dựa vào da mặt dày của mình, kiên quyết muốn báo ơn anh, dù anh có tàn nhẫn và lãnh đạm đến đâu thì cô cũng cảm thấy anh là người tốt, kiên quyết ở lại, đuổi cũng không đi.Những ngày đó thực sự không hề dễ dàng, sự lạnh nhạt và bài xích của anh, nỗi sợ hãi và khủng hoảng khi sống ở nơi hoang dã, mấy lần rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, vết thương chồng chất, nhiều lần cô nghĩ mình sắp chết rồi.
Nhưng anh lại không nhịn được mà ra tay cứu cô, điều này cũng giúp cô càng chắc canh với suy nghĩ của mình, anh không hề vô tình như vẻ bề ngoài.Cô và anh ở dã ngoại trong ba tháng, cho đến một ngày anh đột nhiên đưa cô đến một căn cứ..