Sao vậy? Gặp anh em ngạc nhiên lắm sao?
Anh xưng anh em với cô học trò này, trên tay còn uống dở ly rượu vang đỏ.
- Ninh Kiều, là Khương Thịnh chứ không phải Khương Triết. Qua bên kia ngồi đi con...
- Vâng.
Khuôn mặt cô ngơ ngác như một chú thỏ con bị lạc vậy, rón rén đi đến gần Khương Thịnh rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn liếc nhìn thầy chủ nhiệm của mình.
Vốn dĩ anh cũng không ngờ người ba mẹ nói lại là cô học trò của lớp mình chủ nhiệm, cũng không quá quan tâm cho lắm, ăn xong rồi về, chủ dả hôm nay đến để gặp mặt.
- Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta quen nhau ngày còn tắm sông ở truồng đấy.
- Hả? Tôi không nhớ, lâu lắm rồi nên quên mất. Với cả chuyện tế nhị như vậy cậu nhớ làm gì chứ?
Người lớn nói chuyện người lớn, trẻ con nói chuyện trẻ con, chỗ này là nhà hàng còn có cả nhạc du dương nên họ không nghe rõ cuộc nói chuyện của mấy đứa trẻ.
Bạch Ninh Kiều lâu lâu lại nhìn qua phía Khương Triết, giữa họ ngăn cách bởi Khương Thịnh, cũng may ngồi xa, chứ ngồi gần là cô đã đứng tim chết ngất ở đó rồi.
Thấy ánh mắt của cô, Khương Thịnh cũng hiểu ý, tính cậu thẳng thắng nên hỏi ngay.
- Bạch Ninh Kiều, cậu thích anh trai tôi sao?
- Đâu có, làm gì có chuyện đó.
Cô đảo mắt qua nhìn một lần nữa thấy anh không nhìn mình trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào.
- Nói thật với cậu, anh trai tôi độc thân 25 năm rồi, vốn dĩ buổi hôm nay muốn cậu với anh tôi nhưng anh tôi khó tính lắm nên không đồng ý, vậy nên mới thay tôi, mà tôi cũng có bạn gái rồi nên cũng không thích thú lắm, đi cho ba mẹ vui thôi.
Cô gật gù tỏ ý mình đã hiểu, đang hay ho không có chuyện gì, đột nhiên ba mẹ của Khương Triết ngỏ ý muốn đi xung quanh nhà hàng để xem thiết kế ở đây sẵn tiện bàn chuyện làm ăn.
Cuối cùng trong không gian vắng lặng này chỉ có ba người ở đó.
- Anh, Ninh Kiều tôi đi lấy đá nhé, hết đá uống nước rồi.
- Có nhân viên mà.
Khương Thịnh nhìn Khương Triết, cảm thấy anh trai đã phá vỡ kế hoạch tán đổ chị dâu, cậu lại đưa mắt nhìn qua Bạch Ninh Kiều.
- ... Nhưng, nhưng em thích tự làm hơn.
- Từ khi nào mà em tự lập thế.
Trong không gian sang trọng này cuối cùng cũng chỉ có Khương Triết và Bạch Ninh Kiều, buổi tối trời se lạnh nhưng cơ thể cô lại rạo rực nóng nảy lạ thường.
Cô muốn bắt chuyện với thầy giáo của mình cho không khí bớt căng thẳng.
- Em... em cũng không ngờ, không ngờ thầy lại là anh trai của Khương Thịnh.
- Bây giờ em biết rồi đó, mà... đừng xưng hô như vậy, gọi anh em là được rồi, dù gì chúng ta cũng từng chơi với nhau từ nhỏ.
- Từ nhỏ, chơi chung?
Thật ra kí ức lúc nhỏ thời trẻ trâu cũng không ai có thể nhớ như in được, chỉ mang máng vài đứa trẻ lớn hơn và nhỏ hơn từng nghịch ngợm ở bãi bùn trong làng.
- Hồi nhỏ em hay gọi anh là "huynh", không nhớ sao?
Cô nhăn mày nhìn anh một lúc rồi gãi gãi đầu, hai gia đình họ đều sống trong một vùng quê nhỏ, từng lớn lên và từng chơi thân với nhau. Hơn nữa lúc ấy Bạch Ninh Kiều rất thích xem phim kiếm hiệp, cũng từng gọi một đàn anh lớn tuổi là "huynh".
- Hình như là có... nhưng, nhưng không phải anh.
- Anh nghe rõ ràng mà còn chối à? Thế em định kết hôn với em trai anh thật sao?
- Kết hôn? Làm gì có...
Nói xong lại chợt nhận ra gì đó mà che miệng lại, cô với anh cũng là thầy và trò, hỗn xược như vậy có ngày bị điểm không như chơi.
- Ơ... Dạ chắc không có chuyện đó đâu? Ba mẹ tôn trọng em lắm.
- Ờm.
Bạch Ninh Kiều bị thu hút một lần nữa bởi tiếng ờm nhẹ từ cổ họng của anh, âm thanh giản dị nhưng lại có chút trầm ấm nào đó.