Sáng hôm sau Bạch Ninh Kiều vẫn còn giận, cô quyết định tự đi bộ đến trường. Bên ngoài Khương Triết bỏ mặc cô nhưng thực chất anh vẫn rất lo cho cô, anh lái xe đi thật chậm theo sau cô, âm thầm quan sát để cô không nhìn thấy.
Một chiếc xe đạp vụt ngang qua khiến anh chú ý, trùng hợp thay, đó chẳng phải là Lý Trực hay sao. Người đã khiến cả hai cãi nhau trong đêm hôm qua.
Xe đạp cậu dừng ngay bên cạnh lề đường, Lý Trực nở một nụ cười ấm áp nhìn cô.
- Sao hôm nay đi bộ vậy? Xe cậu đâu?
- Bình thường tôi hay đi xe buýt, hôm nay muốn hóng gió nên đi bộ cho mát đó mà.
Lý Trực biết rõ mối quan hệ giữa Khương Triết và Bạch Ninh Kiều là gì, thường ngày anh ta vẫn. để ý dáng vẻ đưa đón bạn gái thầy chủ nhiệm nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Trong đầu anh suy nghĩ, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người họ.
Anh cười nhẹ nhìn cô, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn phải đi bộ, Lý Trực bèn ấm áp mời cô lên xe.
- Bạch Ninh Kiều, hay là cậu ngồi lên xe đi, tôi chở cậu đến trường. Xe tôi chỉ là xe đạp nhưng mà hơi bị xịn đó.
Mối quan hệ giữa Lý Trực và Bạch Ninh Kiều cũng dần trở nên khắng khít hơn trước, cô quyết định tin tưởng ngồi sau Lý Trực. Đối với cô, Lý Trực là bạn của mình rồi.
Khương Triết lái xe đứng phía sau thấy hết tất cả, anh tức giận đập mạnh tay vào vô lăng nhưng không trút được là mấy.
Anh đi đường tắt để tránh mặt bọn họ, cũng không đi theo sau Bạch Ninh Kiều.
Suốt đoạn đường đi, cả hai nói chuyện khá ăn ý lại còn vui vẻ. Thật sự vẻ mặt thân thiện này của Lý Trực khiến Bạch Ninh Kiều càng khẳng định lời nói của Khương Triết tối qua hoàn toàn sai.
- Bạch Ninh Kiều, buổi tập văn nghệ nếu tôi có gì sai sót cậu cứ nói thẳng nhé. Vì tập thể lời nên tôi sẽ cố gắng thay đổi, nếu như có đoạn ôm nhau hay nắm tay tôi sẽ không khách sáo đâu.
- Vì tập thể lớp thôi mà, không sao đâu.
- Vậy cậu đưa tay đây để tôi nắm trước để sau này đỡ bỡ ngỡ.
Lý Trực đưa bàn tay của mình ra sau lưng nhưng lại không nhận được sự phản hồi nào.
- Thôi, chắc tôi phải để cậu bỡ ngỡ một chút rồi.
Sau khi để xe ở nhà xe, Bạch Ninh Kiều cùng Lý Trực đi vào lớp, vừa đặt chân đến sân trường, cô nhìn thấy dáng vẻ ân cần chu đáo của Hồ Ý đang mỉm cười với bạn trai cô.
- Anh Triết, em có mua đồ ăn sáng cho anh.
- Cô Ý à, tôi...
- Anh đừng tìm lí do để từ chối nữa có được không? Anh đã từ chối tôi biết bao nhiêu lần rồi. Tôi biết anh đã có bạn gái nhưng mà tôi không thể ngăn cản được bản thân thích anh, anh nhận đi.
Bình thường ở nhà Khương Triết là người xuống bếp, nhưng hôm nay cả hai còn giận nhau vì cuộc cãi vã tối qua, vừa thức dậy đã không nhìn mặt nhau, Khương Triết cũng không còn tâm trạng ăn sáng.
Anh nấu đầy đủ hai phần, cuối cùng lại chẳng động đến dù chỉ một miếng.
- Tôi cảm ơn cô.
- Vậy tôi đi trước, anh nhớ ăn hết đó.
- Ừm.
Hồ Ý vừa đi, đôi mắt tinh ý của anh lại nhìn thấy Bạch Ninh Kiều đang đứng cạnh người mà anh ghét nhất.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, cô liền cố tình làm lơ, xúi giục Lý Trực nhanh chân về lớp.
Khương Triết khác với cô, anh tức giận ra mặt. Thấy Lý Trực đang xách balo giúp bạn gái, anh lớn tiếng gọi.
- Bạch Ninh Kiều.. Bạch Ninh Kiều.
Cô dừng chân nhưng Khương Triết lại không đi tới chỗ cô mà dừng trước mặt Lý Trực. Anh mặt lạnh lùng cầm lấy balo của cô từ tay anh ta rồi nắm lấy tay cô kéo vào một nơi vắng vẻ.
Trước bàn dân thiên hạ, trước hàng ngàn con mắt của học sinh đổ dồn xuống. Khương Triết không quan tâm, anh nhịn đủ rồi.
- Bỏ tay ra... bỏ tay em ra. Anh đang làm gì vậy?
- Anh cũng đã làm rồi, em còn hỏi sao? Anh đã cảnh cáo em rồi, sao còn đi với thằng đó.
- Anh có thôi đi không? Đó là bạn của em mà.
- Bạn của em, em chọn tin tưởng anh ta chứ không hề tin tưởng chồng sắp cưới là anh?
Lúc này Bạch Ninh Kiều mới nói ra suy nghĩ lòng mình, cô có ước mơ, cô có sự nghiệp đang chờ đợi. Phụ huynh nói tốt nghiệp sẽ kết hôn nhưng cô thì không đồng ý.
- Em không có ý định kết hôn.
Cô lạnh giọng, nói xong giật lấy balo từ tay Khương Triết quay người bỏ đi. Tất nhiên anh không chịu đựng được câu nói có sát thương lớn như vậy.
- Em vừa nói gì? Em nói như vậy là muốn chấm dứt với anh sao?
- Em không muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp. Em cũng là con người, em có ước mơ lớn lắm, anh muốn chờ thì chờ, em không ép.
👍⬅⬅⬅