Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Ninh Kiều, cô bừng tỉnh dậy, có thể không nhúc nhích được vì bị trói bởi một sợi dây thừng.
Một mảng đen tối bao trùm lấy khoảng không gian này, cô không ý thức được mình đang ở đâu và ai đang làm điều này.
- Ai vậy? Thả tôi ra, thả ra.
- Mày nói giọng mẹ đó với ai vậy? Hả?
Hắn ta, người gầy gò như bị nghiện, đầu tóc che mất một bên khuôn mặt, ánh mắt hung tợn và trợn tròn lên nhìn cô.
Tên kia dội thẳng thêm một gáo nước lạnh nữa vào mặt cô, đúng lúc ấy, Khương Triết ngồi ở phía sau cũng tỉnh dậy. Cả hai người ngồi vào hai chiếc ghế, lưng đối vào nhau, có nhìn đối phương cũng không thể nhìn được.
Khương Triết phát hiện ra người ở sau lưng mình là cô nhưng anh không chọn thức tỉnh, anh vẫn giả vờ hôn mê, muốn tìm cơ hội để giúp Bạch Ninh Kiều thoát khỏi đây.
- Tôi không làm gì hết? Tôi đâu có đắc tội với các anh chứ? Anh thả tôi ra đi, được không?.
Ánh mắt Bạch Ninh Kiều trong veo như nước ngước nhìn lên tên xã hội đen đó, nhưng anh ta lại không ngoái ngoài quan tâm. Hắn ta làm lơ trước sự thỉnh cầu khan cổ họng của Bạch Ninh Kiều.
- Không đắc tội? Mày nhìn người phía sau đi, vì anh ta mà mày mới bị nhốt vào đây.
Cô đưa mắt nhìn ra sau, tuy không thấy toàn bộ nhưng chỉ một cái bóng lưng cô cũng có thể nhận ra người đó là ai.
Ánh mắt và cảm xúc trong cô vô cùng lẫn lộn, vừa đau vừa thương nhưng cũng vừa xót. Khương Triết đã bị bắt đến đây trước cô, cơ thể đã tiều tụy như vậy chắc hẳn đã bị hành hạ không ít thì nhiều.
- Này, dội nước vào mặt thằng đó cho nó tỉnh, nhanh lên.
Tên khác nghe lệnh liền tuân mệnh làm theo, hắn ta dội vào gáo nước, tát mấy bạt tai vào mặt anh nhưng Khương Triết vẫn không một động tĩnh.
- Anh ta không tỉnh dậy, phải làm sao đây?
- Vô dụng quá, tránh ra.
Trông thấy tên kia đi đến gần, Khương Triết đã cởi được trói nhân cơ hội đứng dậy cầm cái ghế đập thẳng vào đầu tên ra lệnh kia. Đá một cú thật mạnh vào tên dội nước khiến hắn ta ngã lăn ra dưới sàn.
Khương Triết đi đến trước mặt cô, không chậm chạp mà tháo dây thừng đang trói ở tay ra. Ánh mắt cô lúc này yếu đuối mong manh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cũng cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho mình, vừa cởi trói xong, một trong hai tên xã hội đen loạng choạng đứng dậy, cầm cái ghế gỗ lên đập mạnh vào đầu Khương Triết.
Anh quay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta khiến tên khốn đó lạnh sống lưng, từng bước lùi lại. Khương Triết cho anh ta ăn vài cú đấm và một cú xoay người đá vào mặt anh ta, trông vô cùng đẹp mắt.
- Em có bị thương không?
- Em không sao.
Bạch Ninh Kiều nhìn thấy trên người anh toàn những vết thương bầm tím, anh không lo cho mình nhưng lại hết mức lo cho cô.
Khương Triết nắm lấy tay cô tìm đường ra, bên ngoài đâu đâu cũng là những tên canh gác, có chạy thoát khỏi đây cũng rất khó khăn.
- Làm sao đây anh?
- Cứ để anh.
Khương Triết nhìn xung quanh căn phòng, thấy bên trên chỉ lợp vài tấm tôn nhỏ đã cũ nát, trong đầu đã nghĩ ra cách để thoát thân. Anh lấy cái ghế gần đó rồi leo lên cao, tháo vài tấm hỏng ra, quả nhiên bên ngoài là ánh sáng đang chiếu thẳng vào mặt anh.
- Kiều Kiều, leo lên đây.
Để cô có thể dễ dàng leo lên trần nhà, Khương Triết lấy thêm một cái ghế và chồng lên.
- Còn anh thì sao?
- Leo lên đi, anh leo sau. Nhanh, anh đỡ ở bên dưới rồi.
Bạch Ninh Kiều nghe lời, thành công leo lên trần nhà, bên trên hương gió thoang thoảng không khí thoải mái và mát lạnh, khác với những gì tối tăm mà cô phải chịu sau một khoảng thời gian.
- Anh Triết, leo lên đây.
Khương Triết cố gắng bám chắc vào ghế và leo lên trên trần nhà, chỉ cần nắm lấy bàn tay của cô, cả hai có thể sẽ chạy thoát dễ dàng. Bỗng nhiên, một âm thanh lớn vang lên, anh đã vô tình làm ngã hai cái ghế.
Mấy tên canh gác chạy vào nhưng bên trong không thấy người đâu, hai tên đồng bọn bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, sàn nhà là hai chiếc ghế đang rất lộn xộn.
- Má nó... báo cho ông chủ đi, để tao báo người tìm bọn chúng.
- Dạ.
👍⬅⬅⬅