Trần Triều Hi, vừa từ cửa bước vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn không ngừng, nhíu mài nói:
- Bây giờ là tình hình gì đây?
Giọng nói tuy trầm thấp dễ nghe, nhưng không mang theo tý độ ấm nào, nhận ra sự uy hiếp làm cả lớp bỗng im bặt.
Giờ này cả lớp mới để ý đến người gây ra sự tình này, nhưng cô đã sớm bất tĩnh còn đâu.
Trần Triều Hi vội vàng nhấc bổng Nhã Thuần lên, đưa đến phòng y tế, Nhựơc Mai nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng y tế bỗng vang lên tiếng hét, làm chim chóc bay tán loạn:
- Không! Làm ơn bắt nó đi… Nhện, bự quá… bắt nó đi… không.. đừng mà…. – Giọng nói ấy không ai khác chính là Lý Nhã Thuần.
Trần Triều Hi dùng hai tay nắm lấy đôi vai gầy của Nhã Thuần lắc lắc:
- Nhã Thuần, bình tĩnh lại, mình Triều Hi nè!
Lý Nhã Thuần vẫn như người vô hồn, đôi mắt hoảng sợ vô thần, trong miệng vẫn không ngừng lẩ bẩm những câu không có nghĩa: “Nhện… không…khổng lồ…á…”
Trong lúc đó Nhược Mai đã sớm khóc đến muốn ngất rồi, trong lòng cô vô vàng ân hận, vội vàng cấm chặt tay của Nhã Thuần nói:
- Nhã Thuần, cậu đừng làm mình sợ mà, lỗi của mình, đáng lẽ mình nên ngăn câu lại, .. tất cả là lỗi của mính…
Nhược Mai, không quên, lúc năm tuổi Nhã Thuần đang chơi ngoài công viên thì bị nhện độc cắn, suýt chết, đến bây giờ dù chỉ là nhìn đến một con nhện nhỏ thôi cũng khóc ngất luôn vậy mà… bây giờ… Nhược Mai hối hận vô cùng.
Triều Hi vội vàng ôm lấy Nhã Thuần, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng nói bên tay Nhã Thuần, giọng nói đầy ấm áp :
- Nhã Thuần! Ngoan đừng sợ nữa, đã có mình rồi. Mình sẽ không để nó làm hại cậu đâu. Hãy bình tĩnh, cậu phải tin mình,.. Nhã Thuần…
Khi Nhã Thuần lúc năm tuổi, bị nhện độc cắn nếu không phải Triều Hi kịp thời ẳm cô đi cầu cứu người lớn thì có lẽ bây giờ, cô đã về với cát bụi.
Cảm giác trên mặt mình có một dòng nước ấm, Nhã Thuần ngẩn mặt lên nhìn, trong lòng kích động không thôi, Triều Hi đang khóc, cậu ấy vì mình mà khóc, tim của Nhã Thuần không khỏi đập lỡ một nhịp, đưa tay lên lau nước mắt cho Triều Hi.