Trên đường đi về Nhã Thuần cảm
thấy trong lòng vô cùng nặng nề, mí mắt bên trái của Nhã Thuần không ngừng giựt, khiến cô bất an vô cùng.
Nhã Thuần mở cửa vào nhà, cô
nghe thấy tiếng khóc thúc thít. Nhã Thuần vội chay nhanh vào đi kím Nhã Dịch,
nhưng không thấy Nhã Dịch đâu cả, tiếng khóc bỗng đứt quãng rồi ngưng bặt.
Lòng nóng như lửa đốt, Nhã
Thuần vội vàng kêu lớn tên của Nhã Dịch nhưng vẫn không nhận được tiếng trả lời.
Những giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ rơi xuống, tiếng kêu khóc vang vọng
khắp căn nhà, cô ngã khuỵu xuống nền nhà lặng băng.
Lúc ấy có một vòng tay nâng
cô dậy, ôm vào lòng, vỗ nhẹ trên lưng cô. Mặc dù không tiếng động an ủi, hỏi
han nhưng Nhã Thuần cảm nhận được sự ấm áp tràn về.
Nhã Thuần cảm nhận được một
vòng tay vững chắc, làm cô cảm thấy yên tâm đến lạ thường. Trái ngược với sự ấm
áp, một giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lung vang lên:
-
Cô đã khóc đủ rồi chứ, có thể buôn tôi ra được
chưa? Cô thật bẩn.
Nhã Thuần chợt giật mình, cô
ngước lên nhìn. Thì đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Nam Cung Hạo
Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Thuần nhanh chóng đỏ như gấc, thầm rủa chính
mình tại sao có thể nảy sinh cảm giác như vậy với hắn.
Nhã Thuần vội đẩy hắn ra,
quát:
-
Ai mượn anh ôm tôi, mà bảo tôi bẩn. Tôi chưa
kiện anh tội xàm sỡ là may rồi đó
(Từ xa, Nam Cung Hạo Thiên
đã nghe thấy tiếng gào khóc của Nhã Thuần làm anh không khỏi nhíu mày. Trong cuộc
đời anh, anh ghét nhất là nhìn thấy nước mắt phụ nữ, anh cảm thấy rất giả tạo.
Điều đó làm anh nhớ lại người
phụ nữ kia, khi ấy cha anh lần đầu tiên phát hiện bà ngoại tình, bà đã khóc xin
tha thứ, cha anh đã tha thứ. Nhưng bà vẫn không thay đổi.
Anh vẫn nhớ như in, hôm ấy
vào một chiều cuối thu, những cơn mữa phùn bay bay, anh đã nắm chặt lấy vạt áo
của bà, cầu xin bà ở lại.
Bà ấy quay đầu lại nhìn anh,
ngồi xuống ôm chặt lấy anh, đưa những ngón tay thon dài trắng muốt lau đi những
giọt lệ trên mặt anh khẽ hôn lên má anh.
Trên mặt bà đã sớm giàn dụa
nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, khuông mặt ửng hồng, trong thật thương cảm. Bà nhẹ
nhàng nói với anh, giọng nói du dương như tiếng dương cầm
-
“Mẹ
yêu con, nhưng mẹ và ba không hợp. Mẹ không thể chon vùi hạnh phúc của mình, mẹ
đã chịu đựng ông ấy quá đủ rồi. Xin con hãy hiểu và tha lỗi cho mẹ.”
Dù nước mắt bà rơi nhưng bà
vẫn lạnh lùng quay lưng bước đi, không hề ngoảnh mặt nhìn lại anh thêm lần nào
nữa. Anh đã chạy đuổi theo và gọi tên bà đến khan cả giọng trong cơn mưa lạnh
buốt nhưng vẫn không lạnh bằng lòng của anh.
Nhưng khi anh vào nhà, đập
vào mắt anh là hình ảnh của một thiếu nữ vô cùng tuyệt vọng. Anh không nhìn thấy
bất kỳ sự sống nào trong mắt. Nhã Thuần như một chú cún bị thương, cô độc và lẽ
loi, trơ trọi một mình.
Nam Cung Hạo Thiện bỗng thấy
lòng mình hơi chùn lại. Anh không hề thấy chán ghét mà ngược lại anh thấy đồng
cảm và muốn an ủi cô.
Đây là lần đầu anh nhìn thấy
cô như vậy, trước đây không phải trước mặt anh cô vẫn luôn kiên cường, dù anh
hành hạ cô đến đâu cô vẫn không hề rơi lệ cầu xin sự tha thứ từ anh hay sao?)