Sau khi tan học Nhã Thuần ghé nhà trẻ đón lấy Nhã Dịch. Khi về nhà cô cảm giác rất lạ, cửa nhà không khóa, không lẽ có trộm. Thay vì sợ thì cô cảm thấy thương cho gả ăn trộm. Tên ăn trộm nào xui tám kiếp mới vào trộm nhà cô, chắc có lẽ giờ này nó đang chửi cô không chừng.
Kể từ khi mẹ cô mắt bệnh những thứ quý giá trong nhà đã lần lượt ra đi không ngày gặp lại. Nhưng đập vào mắt cô không phải là một căn nhà xáo trộn do bị lục tung lên mà thay vào đó là những đồ vật trong nhà đều đã thay đổi, trong nó thật mới và đắt. Lòng cô bỗng run lên, cảm giác bất an thật sâu ập đến.
Nhã Thuần bước vội vào phòng cất cặp sách, nhưng vừa mở ra cô liều mạng đóng lại và hét thật to.
Khi mở cửa ra cô nhìn thấy một gã đàn ông với, trần nữa thanh trên, phía dưới choàng một cái khăn tắm thật to, những sợi tóc ẩm ướt đang chảy xuống dọc theo cơ thể, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và nam tính của hắn.
Vẫn chưa hoàn hồn, bỗng cô nghe thấy thấy một giọng nói trầm thấp mà ấm áp vang vang lên:
- Cô là người giúp việc do bác Phúc phái tới sao?
Lúc này anh ta đã thay xong quần áo, anh mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, không cài hai cúc trên, kết hợp với cái quần tây đen tuy đơn giản nhưng vẫn bộc lộ ra vẻ lạnh lùng, cao quý nhưng quyến rũ của anh. Lấy lại tinh thần, Nhã Thuần hơi tức giận “người giúp việc ư? Thật buồn cười”. Đợi lúc lâu vẫn chưa nghe hồi âm, người đàn ông lại lên tiếng:
- Cô bị câm à? Hay không hiểu được tiếng người? Hay là… cô bị tôi hút mất hồn rồi… tôi cũng hiểu được!
Anh cảm thấy người con gái đang đứng trước mặt mình thật đáng ghét, lúc đầu cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, sau lại thay bằng đôi mắt tò mò và khinh thường. Sao cô dám, chưa từng có người phụ nữ nào dám dùng ánh mắt khinh thường này mà nhìn anh.
Lý Nhã Thuần chống mạnh và chỉ tay quát thẳng vào mặt anh:
- Này, đừng thấy tui nhịn rồi làm tới nha! Anh tự kỉ à, tự kỉ nặng rồi, đây là nhà tôi thưa quý ngày. Anh bị bệnh thần kinh sao, xâm phạm gia cư bất hợp pháp là tội nặng lắm đấy! Anh có tin tôi báo cảnh sát không?
- Cô cứ báo đi xem bị bắt thì biết liền.
Rồi hắn quay trở lại phòng lấy ra 1 sắp hồ sơ đưa cho cô. Lý Nhã Thuần tay run run khi nhìn thấy những dòng chữ ấy, đây đúng là giấy chuyển nhượng nhà cho anh ta và người chuyển nhượng là Đầu To. Tên khốn hắn dám lừa cô, không phải hắn nói chỉ cần cô làm xong là trả hết nợ sao, vậy mà bây giờ ngay cả di vật duy nhất là căn nhà của cha mẹ cô, hắn cũng đem bán. Thật là tên xấu xa, cô muốn giết tên chủ nợ vô liêm sĩ ấy mất thôi.
Hắn giật lấy giấy tờ nhà từ tay cô, và không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ thì cô biết ai là chủ rồi đấy! hãy ra khỏi nhà cho tôi, tôi không thích có người lạ trong nhà.
- Nhưng… anh… tôi…
- Tôi cái gì mà tôi, đồ đạt của cô đã được quẳn ra trước cửa rồi, nên cút ra xa cho tôi.