Nhã Thuần vừa bước tới phòng khách, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Hình như thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng cô không thể nói nổi đó là cái gì.
Đúng rồi hôm nay thật yên tĩnh, thường ngày khi cô chưa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng của Nhược Mai, nhưng giờ đã bước vào phòng rồi mà chả thấy bóng dáng của cô nàng đâu.
Một bàn tay đặt lên vai cô, làm Nhã Thuần giật mình, nhảy cẩn lên. Quay lại quát thẳng vào mặt người gây tay họa:
-Cái tên này, tính hù chết người à.
-Tôi cứ nghĩ em đang cố ý trách tôi chứ, thật tốt xem ra không phải như tôi nghĩ rồi.
-Thôi làm ơn đi cậu sanh trước mình có hai tháng thôi, nhưng chúng ta là cùng tuổi đó. Nên hãy cứ xưng hô như trước đi, mình nghe cậu kêu như thế da gà mình nổi lên hết rồi nè! - Nhã Thuần cố đánh trống lãng nói.
Nói song cô cuối mặt xuống để giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, đúng rồi làm sao cô lại quên mất chuyện tối hôm qua, Triều Hi tỏ tình với cô. Bây giờ cô phải đối mặt với cậu ta như thế nào đây.
Nhã Thuần xoay người rời khỏi, Triều Hi nắm tay cô kéo lại, nói:
-Không lẽ, em tính trốn tránh tôi cả đời sao. Em không thích tôi, không sao, nhưng em không có quyền ngăn cản tôi thích em. Hãy cho tôi và em một cơ hội đi, được không?
-Triều Hi chúng ta thật sự không thể quay lại như trước đây sao?
-Không thể. – giọng nói của anh mang theo mười phần kiên quyết.
Nhã Thuần cố nén lại cảm xúc của mình, nói:
-Nhưng… nhưng thật ra tôi chỉ xem cậu như là anh của tôi thôi.
-Em thật sự nghĩ như thế sao? Nhưng tôi không cần một người em gái như em.
-Triều Hi tôi không yêu cậu – nhưng ai biết được khi cô nói ra những chữ này tim cô đau như thế nào.
-Lý Nhã Thuần nếu thật là như vậy tại sao em không nhìn thẳng vào mặt tôi để nói. Tại sao em lại xoay sang chỗ khác, em đang tự lừa mình dối người đấy sao?
Nhã Thuần không trả lời, nhất thời cả căn phòng tràn ngập yên tĩnh không tiếng động, cơ hồ làm người ta hít thở không thông.
-Có phải mình vào không đúng lúc rồi không. Hai cậu có chuyện gì à? Sao trong căng thẳng ghê thế. – Mạc Ly Khanh không biết đã vào từ lúc nào lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói của Ly Khanh, Nhã Thuần trong lòng như được đặc xá. Không khí ngột ngạt nhất thời bị phá vỡ, vội nói:
-Không có gì đâu. Mà cậu có thấy Nhược Mai đâu không, sao mình tìm hoài không thấy.
Mạc Ly Khanh nghe đến tên của Nhược Mai nở nụ cười thật tươi, cô truy hỏi mãi nhưng cậu ta không nói nguyên nhân, chỉ dẫn cô đến một căn phòng và nói Nhược Mai ở bên trong, kêu cô tự vào xem đi sẽ rõ.
***********
Nhã Thuần vừa mới bước vào cửa, Nhược Mai đã nhào vào lòng cô, khóc nức nở.
Nhã Thuần không hiểu mô tê gì cả, nhìn con bạn khóc đến trời long đất lỡ, không khỏi trong lòng toan chát một phen. Nhã Thuần chỉ đứng lặng yên vỗ vỗ cái lưng của Nhược Mai, mặt cho nước mắt của cô thấm đẫm áo mình.