Nam Cung Hạo Thiên giọng nói mang theo vẽ trêu cợt, cùng với khuôn mặt lưu manh của anh, Lý Nhã Thuần thật muốn đấm vào cái mặt cà chớn đó của anh mấy phát, coi anh còn dám lên mặt nữa không.
-Em không nói được chứ gì? Vậy thì để tôi nói, tôi cảnh cáo em, em là của tôi. Tôi không cho phép người khác đụng vào thứ của tôi, nếu như em để tôi bắt gặp em cùng với một gã khác một lần nữa. Thì Nam Cung Hạo Thiên tôi cam đoan sẽ khiến cho hai người sống không chết.
-Tên khốn nhà anh, tôi khi nào thì là người của anh, mà anh cấm này, cấm nọ.
-Từ khi em vào bước chân vào nhà của tôi, quấy rầy cuộc sống của tôi, phá hủy nguyên tắc của tôi hết lần này đến lần khác, thì số phận đã định em là của tôi rồi.
Lý Nhã Thuần thật sự tức muốn hộc máu luôn rồi. Nếu cô biết sớm sẽ có chuyện như ngày hôm nay, thì dù có ngũ đầu đường xó chợ, đi ăn mày, hay bị anh bỏ tù (vì Nhã Dịch làm hư cái kính viễn vọng của anh),… thì cô cũng nhất quyết không bao giờ lựa chọn sống chung với anh.
Cảm giác ánh mắt lang sói, hơi thở thực nhiệt, và nụ cười đáng khinh bỉ của anh. Nhã Thuần cảm giác thật bất an.
-Á.aaaa……
Nhã Thuần đưa hai tay che lại cơ thể của mình, làm sao cô lại quên một chuyện quan trọng như vậy, hiện tại không mảnh vãi che thân, mà cô vẫn dõng dạc chất vấn hắn, thật mất mặt mà, cô muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.
Tất cả là tại hắn, nếu không phải hắn chăm ngòi, làm cô phát hỏa thì làm sao cô có thể mất lý trí mà hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Nam Cung Hạo Thiên mỉm cười thật tươi, nói:
-Trên cơ thể em còn chỗ nào tôi chưa thấy, mà còn bày đặt làm gì?
-Nam Cung Hạo Thiên, tên khốn, tên biến thái, vô sĩ , lưu manh, tâm thần @#$%^####..... anh đang làm gì vậy, tránh ra……..
Nam Cung Hạo Thiên đi về phía Nhã Thuần, nắm chặt lấy hai tay của Nhã Thuần, trối lại, sẵn tiện lấy một trái táo trên bàn nhét vào miệng cô.
Nam Cung Hạo Thiên mở học bàn lấy ra một chiếc vấy màu hồng anh đã chuẩn bị trước đó và mặt vào cho cô.
Nhã Thuần phẫn nộ, trừng to mắt nhìn anh như thể “Tên khốn, tôi giết anh”.
-Em đang muốn câu dẫn tôi đấy à! Nếu vậy em thành công rồi đó.
-Ưm ưm…. – TMD, mẹ kiếp con mắt nào của anh thấy bà đây câu dẫn anh, hãy cầu trời anh đừng bao giờ rơi vào tay bà, nếu không bà không tra tấn anh thừa sống thiếu chết bà không phải là người.
Bởi vì bị trối Nhã Thuần chỉ có thể phát ra những anh thanh ưm ưm…. mà thôi.
Nam Cung Hạo Thiên gỡ trái táo trên miệng Nhã Thuần, chưa đợi cô phản khán bờ môi anh đã ép sát vào môi cô, tiến hành công thành chiến đắt, dây dưa triền miên.
Cảm thấy cô không thở nổi anh mới không đành lòng rời bỏ môi cô.
Nhã Thuần nâng cao đexiben nói:
-Nam Cung Hạo Thiên tôi sẽ thiến anh như thiến con milu nhà hàng xóm vậy.
-Nếu như em muốn nữa đời sau của mình không thể tích phúc nữa, thì cứ việc. Bây giờ thì đứng lên về thôi.
-Nhưng còn những người kia.
-Họ đã về hết rồi.
-Rốt cuộc chuyện này là sao?
-Thật ra là như thế này ##################%1$!$#@%.....
****************************
Nam Cung Hạo Thiên nhìn Lý Nhã Thuần nói:
-Bây giờ thì về chưa, hay em muốn ở đây qua đêm luôn đây. Tôi cảm thấy đây cũng là ý tưởng không tồi.
Nhã Thuần trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Nam Cung Hạo Thiên bây giờ còn sớm sau anh mà anh nằm mơ sớm thế. Mà tỷ cho anh biết dù có mơ cũng không thấy tỷ qua đêm với anh đâu hé.
-Phải không? Không phải chúng ta đã…
-Anh là tên khốn, biến thái, sắc ma…ưm ưm…
Nhã Thuần chưa nói hết, bờ môi cô đã bị môi của anh chiếm giữ, bắt buột co day dưa cùng anh.
Nhìn thấy Nhã Thuần hô hấp không thông Nam Cung Hạo Thiên mới miễn cưỡng buôn tha cho cô. Anh mỉm cười nói:
-Lý Nhã Thuần, tôi nói cho em biết, nếu em dám nói những lời tôi không thích thì cứ nghe một lần tôi sẽ hôn em một lần. Nếu em thích tôi hôn em thì em cứ việc làm gì tùy em.
-Nam Cung Hạo Thiên anh thật bá đạo và vô lý.
-Em mới quen tôi ngày đầu à, em cũng nên tập dần cho quen đi.
Nhã Thuần tức đỏ mặt, quay người sang hướng khác, không để ý tới anh. Nhưng hành đó của cô, lại khiến anh càng muốn khi dễ cô hơn, càng muốn chinh phục cô hơn nữa.