Tiếng khóc của Nhược Mai vang vọng cả căn phòng, nghe thật thê lương, đây là lần đầu cô khóc thảm thiết vì một người khác phái như thế này.
“Khụ khụ khụ…”
Nghe tiếng động phát ra, Nhược Mai ngốc đầu dậy nhìn thấy hàn long mi của Mạc Ly Khanh khẽ lây động, mi mắt từ từ mở ra. Lúc đầu Ly Khanh khẽ mở mắt, nhưng sao đó cậu lại nheo mắt rồi nhắm, chắc có lẽ ở trong bóng tối quá lâu, nên khi tiếp xúc ánh sánh vẫn chưa quen. Sau đó mới mở ra hoàn toàn.
Nhược Mai mừng rỡ, nức nở khóc lần nữa:
-Tỉnh,… ô ô … cuối cùng cậu cũng tỉnh… cậu thật sự xuýt nữa hù chết mình rồi biết không… cái tên khốn này , mình cứ nghĩ cậu… ô ô ô…
-Nín, cậu ngậm cái miệng cậu lại ngay. Thật kinh tởm mà, nước mắt nước mũi của cậu làm bẩn hết người mình đây này. Cậu tính ngập chết mình đó hả? Cậu thật là….
Mạc Ly Khanh chưa nói hết câu, đã bị một vòng tay ấm áp ôm vào lòng.
-Cái tên ngốc nhà cậu. Có phải cậu thần kinh hay không? Lúc ấy sao cậu không chạy đi, mà lao vào làm chi, cậu chê sống dài quá à. Cậu nghĩ mình là super man hay sao, mà láy thân mình đỡ đạn hả? – ngừng trong giây lát – nhưng Ly Khanh… tên ngốc… mình … mình … cám ơn cậu rất nhiều… “Je t'aime” – những chữ cuối cùng cô nói nhỏ dần, nhỏ dần.
-Nhược Mai, cậu nói gì vậy, mình nghe không rõ, cậu nói lại đi.
Nhược Mai đỏ mặt, cuối người xuống, sau đó ngước lên mỉm cười nhìn Ly Khanh.
Trong khi Ly Khanh còn đang thắc mắc không biết việc gì xảy ra, một nụ hôn như chuồng chuồng lướt nước được đặt nhanh lên mặt cậu, rồi nhanh chóng biến mất.
Rồi chạy bán sống bán chết ra khỏi phòng, trong khi nạn nhân vẫn còn bàn hoàng chưa hiểu mô tê gì cả.
-Cậu nghĩ đi, khi cháu chín mình sẽ mang vào.
“Rầm”
Nhìn cánh cửa phòng khép lại, Mạc Ly Khanh khẽ đưa tay sờ lên chỗ mới được hôn, khóe môi nhếc lên khẽ nở nụ cười thật tươi.
Không ngờ quân sư lạnh lùng thờ ơ, lại có lúc thẹn thùng đỏ mặt đến đáng yên như vậy.
***********************
Chu Uyển Nhi vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nên khóc được một lúc thì quá kiệt sức nên ngất liệm đi
Nhật Hàn bế Uyển Nhi về phòng, sau đó phủ chăn cho cô, rồi nhìn cô nở nụ cười:
-Em cứ yên tâm nghĩ ngơi, Ly Khanh không có việc gì đâu. Khi đó tôi chưa nói hoàn đã bị em cắt đứt nên không phải lỗi của tôi đâu nhé. Tôi chỉ muốn nói vì vậy nên hắn chỉ cần nghĩ ngơi thêm lúc lâu hơn nữa mới có khả năng tỉnh lại thôi. Chỉ tại em sắn xa sắn xác chưa nghe hết câu đã kích động làm chi. Hahaha…