Phương Nam vừa bước vào nhà đã nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha vừa nhăm nhi li trà vừa đọc báo. Việc này hoàn toàn nằm trong dự tính của anh. Anh nhìn cặp kính của ba mình mà nói: “Ít khi thấy ba đeo kính này.”
Ba anh đẩy cặp kính lên và bỏ tờ báo xuống, chân cũng bắt chéo lên nhau: “Sao, trông ba rất tuyệt đúng không?”
Minh Huy cũng đi tới, ngồi đối diện với ông: “Nhưng chung quy vẫn là kém xa con trai của ba.”
“Con cũng quá tự tin rồi đó. Ha ha. Mà cũng phải, ai bảo con là con trai của ta. Rất có khí phách, rất có phong độ. Con y hệt ba lúc trẻ. Con biết không, ngày xưa ba từng dành cả thanh xuân để nói lời từ chối với con gái đấy. Thật thấy có lỗi nhưng biết làm sao được. Ba…”
“Ba đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi. Ba không cảm thấy chán sao?”
“Thằng con này thật là làm người ta mất hứng.” Ông cầm tách trà lên, nhấp một hớp, sau đó mới nói tiếp: “Bây giờ vào chuyện chính sự luôn. Hồi trưa ba mới nhận được cuộc gọi từ phó hiệu trưởng của trường con. Con còn nhớ giao kèo giữa hai chúng ta chứ?”
Phương Nam bình thản trả lời: “Con nhớ, nhưng thì sao? Chuyện lần này cũng không phải là do con gây ra.”
“Ba biết, nhưng ba cũng phải nhắc con. Ba không biết con lựa chọn sự nghiệp này là vì lí do gì, ba cũng đã cho con tự do lựa chọn. Con cần nhớ sự cho phép này là có giới hạn và qui tắc. Chỉ cần con phạm một lỗi lầm thì con sẽ phải lập tức dừng lại và đến tiếp quản công ty của ba. Ba cũng đã muốn có người thay mình quản lí công ty để có thể nghỉ ngơi.”
“Dạ, con đã hiểu rồi. Ba yên tâm, chỉ cần lỗi lầm đó thực sự là do con gây ra, con sẽ chấp nhận và làm theo ý muốn của ba. Chỉ e rằng hơi khó để điều đó xảy ra.” Anh nói với một sự đảm bảo chắc chắn.
“Không ai có thể đoán trước được điều gì. Ba thật không hiểu, ở công ty, có hàng ngàn nhân viên như vậy, loại nào cũng có, tất cả đều phải làm theo ý muốn của ba. Vậy mà ở nhà có một đứa con thôi mà cũng không thể quản được. Haizz.” Ông ra vẻ thở dài đầy mệt mỏi.
Phương Nam đứng dậy, tiến tới gần ông, từ phía sau xoa bóp vai cho ông: “Ai bảo con là con của ba.”
“Con đừng có đắc ý sớm, một người nào đó ba sẽ đem hình tượng ông chủ khó tính ở công ty về căn nhà này, lúc đó ba không niệm tình ba con gì cả, con sẽ chỉ là một nhân viên của ba không hơn không kém.”
“Yes, my boss.”
Ông mỉm cười vui vẻ. Bất kì ai cũng có ít nhất một điểm yếu. Phương Nam chính là điểm yếu lớn nhất của ông.
Sau khi đấm bóp cho ba được một khoảng thời gian, Phương Nam mới đi lên phòng tắm rửa. Lúc đi ngang qua nhà bếp thấy mẹ mình đang trong đó anh ghé vào.
“Wow, thật hiếm khi thấy mẹ vào bếp.” Anh đưa mũi ngửi thức ăn đang tỏa ra hương thơm phức: “Hương vị quen thuộc đây rồi.”
Mẹ anh tỏ vẻ chán ngán: “Hôm nay lúc nghe tin con gặp phải chuyện gì ở trường, mẹ mới định dành tí thời gian quý báu ra đi chợ mua đồ về nấu để ăn mừng, ấy vậy mà… Thật là uổng công mẹ rồi, còn mừng hụt. Mẹ bắt đền con đấy!” Ngày xưa là anh nũng nịu với bà, bây giờ là bà nũng nịu với anh.
Phương Nam nhún nhún vai: “Vậy thì chắc ngày mẹ mong đợi sẽ không có đâu, nên mẹ đừng mong chờ nữa.”
Lúc anh định đi thì sực nhớ ra điều gì đó, anh quay lại nói nhỏ với bà: “Mẹ, tại sao lúc trước mẹ không sinh thêm một đứa em cho con đi, bây giờ có phải là con bớt đi áp lực rồi không.”
Mẹ anh cười đầy nham hiểm, cố gắng vặn to âm lượng đến mức mà người ngoài kia có thể nghe thấy: “Con mà đi hỏi ba con ấy. Mẹ thật sự cũng muốn có thêm một đứa.”
Tiếng ho đột nhiên truyền từ bên ngoài phòng khách vào, tiếp theo đó nghe được giọng nói của ba Phương Nam: “Con đừng có nhiều chuyện quá. À, con biết phó hiệu trưởng trường là bạn của ba, cho nên con phải biết cư xử tránh làm khó xử cho ba và bạn của ba đó.”
“Dạ con tự biết rồi.” Nói xong anh mới đi lên phòng tắm. Vừa mới cởi áo ra xong thì điện thoại có tin nhắn đến.
[ Mai 7h thầy có rảnh không? Chúng ta gặp nhau chỗ cũ. Em có chút chuyện cần gặp thầy. ]
[ Ngủ có được tính là bận không? ]
[ Gặp rồi về ngủ cũng được. Như vậy nhé! Không gặp không về. ]
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Phương Nam tới chỗ hẹn thì đã thấy Hoài Trông đứng ở đó chờ. Không biết từ bao giờ nơi này đã trở thành một điểm đến quen thuộc giữa hai người. Chỉ cần nói là chỗ cũ thì cả hai tự động sẽ hiểu đó là chỗ nào. Phương Nam kéo tấm kính của nón bảo hiểm lên. Bởi vì anh có đeo khẩu trang nên cả khuôn mặt tuấn tú kia đã bị che giấu đi, chỉ có cặp mắt là hiện ra nhưng cũng đủ hớp hồn đối phương.
Phương Nam ngồi trên xe, nhìn Hoài Trông đang đứng cạnh chiếc xe đạp: “Nhớ anh hay sao mà lại hẹn anh vậy? Lại còn ra đây đợi từ rất sớm.”
Hoài Trông liền phản ứng, nhất nhất phủ định: “Làm gì có, nhớ thầy làm gì chứ? Nhớ thầy em cũng có đẹp lên tẹo nào đâu.” Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, nhớ có một chút thôi, hôm nay gặp thầy vì nhớ chỉ là một phần rất nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ thôi.
“Thế nhóc muốn làm gì?”
Hoài Trông hướng về chiếc xe đạp của mình. Lúc này Phương Nam mới để ý thấy trên xe có một bọc đựng gì đó rất to. Hẳn là bên trong chứa rất nhiều đồ.
Hoài Trông rất chậm rãi và nghiêm túc nói, nhưng cậu lại chỉ cuối đầu nhìn xuống hai mũi chân của mình, giọng điệu cũng có chút ngập ngừng: “Thật ra, thật ra thì, em nghĩ mình nên trả lại mấy món quà thầy tặng.”
Phương Nam có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ được nét bình tình. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ em đã biết mọi chuyện?”
Hoài Trông lắc lắc đầu: “Không, em biết chuyện gì cơ? Em, em chỉ là đơn giản muốn trả lại thôi. Dù sao đây cũng là quà các bạn nữ sinh trong trường tốn tiền với cả dành nhiều tình cảm mua tặng thầy, em không thể lấy được.” Cậu thật sự muốn che giấu chuyện mình đã biết tại sao Phương Nam lại gặp rắc rối lần trước. Có một nữ sinh đã ăn cắp tiền của bố mẹ để mua quà tặng cho thầy ấy. Lúc bị ba mẹ phát hiện, không những không trách cô ấy mà còn đi đổ tội sang cho Phương Nam. Còn bảo cái gì mà anh dụ dỗ con gái của họ, yêu cầu trường phải kỉ luật anh để tránh cho anh hại các nữ sinh khác. Hoài Trông nghĩ cũng không nghĩ tới lại có phụ huynh không biết lí lẽ như vậy. Lúc này cậu mới dám nhìn thằng vào mặt Phương Nam, trong lòng cảm thấy vừa đồng cảm vừa tức giúp anh.
“Nhóc dẹp ngày cái ánh mặt đó cho anh.” Nói xong anh đưa tay ra che khuất tầm mắt của Hoài Trông lại. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Hoài Trông suy tư, lo lắng cho mình, Phương Nam đột nhiên không thể kiểm soát được bản thân, bắt đầu có chút không nỡ.
Hoài Trông cũng không đẩy tay anh ra: “Nhưng tốt nhất là em vẫn nên trả những món quà này về cho chủ nhân của nó.”
Phương Nam lúc này mới bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Hoài Trông: “Nhóc ngốc quá! Cho dù nhóc trả lại anh tất cả những thứ này thì trên đời này vẫn sẽ có rất nhiều phụ huynh không biết điều như vậy. Hơn nữa, là do các em nữ sinh đó tự nguyện mua tặng anh, anh cũng đã từ chối nhưng không được.”
“Nhưng dù sao cũng là tặng thầy.”
“Nhưng dù sao cũng là tặng em.” Phương Nam đáp khiến cho Hoài Trông không biết trả lời thế nào: “Nhưng, nhưng, cái này…”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu em không cần thì cứ vứt đi.”
“Vứt sao được!! Thầy có vô tình quá không?!”
Phương Nam nhún nhún vai: “Cũng hết cách.”
Hoài Trông đột nhiên có một ý tưởng. Ý tưởng này khiến cậu vui tươi, cảm giác mình giống như là siêu nhân đang giúp cho thế giới ngày càng tốt đẹp hơn: “Hay là vầy đi, khi nào nữ sinh tặng quà cho thầy, thầy cứ đưa cho em. Em sẽ để đó đợi khi nào thật nhiều em sẽ gửi vào các trại mồ côi, hoặc là ra biển đảo cho các bé học sinh. Wow, ý tưởng không tồi. Em thật là phục sự sáng tạo và lòng tốt vô bờ của mình.”
Phương Nam không nhịn được cười trước sự phấn khích của Hoài Trông: “Wow, nên cho em vào sử sách.”
“Tốt nhất là viết em nhiều nhiều chút, mấy trang cũng được, à không, như vậy thì hơi ít, dành hẳn một cuốn viết về Hoài Trông, một người không chỉ đẹp trai mà còn có tấm lòng bồ tát.”
Phương Nam cóc đầu Hoài Trông một cái: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Hoài Trông ăn đau ôm đầu: “Sao lại đánh em chứ? Giờ em đi học rồi.”
“Chủ nhật cũng không chịu nghỉ ngơi?”
“Biết sao được.”
“Học ở đâu? Để anh đưa đi.”
“Dạ không cần đâu, em có xe mà. Thầy đưa đi thì chiếc xe tính làm sao chứ.”
“Vậy hẹn anh ra đây chỉ vậy thôi?”
Hoài Trông cười cười: “Dạ.”
Phương Nam cắn răng. Sau đó lại cóc Hoài Trông một cái: “Vậy em đi học đi. À, hôm nào rảnh chúng ta đi thăm bà. Lâu rồi chưa đến, bà chắc là buồn lắm.”
Hoài Trông cũng nghiến lại: “Sao thầy cứ cóc đầu em hoài vậy?! Em mà suy giảm trí nhớ là tại thầy đó!”
“Ừm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Lời nói vừa rồi lại gieo vào lòng Hoài Trông một cảm giác là lạ. Cái gì mà sẽ chịu trách nhiệm chứ. Cậu không nhịn được cảm thấy rung động, mặc dù cậu nghĩ chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi. Cuối cùng cậu cũng chỉ nói: “Dạ. Hôm nào rảnh chúng ta đi. Em cũng rất nhớ bà rồi.”