"Bỏ đi, không cần nhìn nữa. Hôm nay dù hai chúng ta bỏ mạng ở đây thì cũng không phải đối thủ của người này. Hơn nữa xem ra đây không phải người nhà họ Uy, nhà họ Uy không có nhân vật nào có bản lĩnh lớn như vậy".
Tam Thanh thấy tôi vẫn chưa từ bỏ thì thở dài bất lực nói.
"Mau dìu tôi về nhà trọ, Uy Chấn Tử đó ra tay đúng là thâm độc, xem ra tôi phải nghỉ ngơi mấy tháng mới hồi phục được".
Không biết Tam Thanh đang e ngại điều gì mà vội vã muốn rời khỏi đây.
Thấy Tam Thanh muốn đi, tôi vội vã bước tới dìu Tam Thanh. Chúng tôi đang định rời khỏi thì tôi chợt nhớ ra một việc nên cất tiếng hỏi.
"Sư thúc, cửa động này có cần phong ấn lại không? Nếu không cổ thi kia lại chui ra thì phải làm thế nào?"
Không biết tại sao nhưng khi nghe tôi hỏi như vậy, gương mặt Tam Thanh thoáng hiện ra vẻ cổ quái.
Tam Thanh nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, như thể định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy Tam Thanh phản ứng như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra.
Tam Thanh đã ngất xỉu trước khi cổ thi hoàn hồn, lại chỉ vừa mới tỉnh lại cho nên những việc xảy ra trong động lúc về sau, sư thúc tôi đều không biết.
Cho nên tôi cố gắng kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra một cách nhanh nhất có thể. Ngay cả việc tôi bị cổ thi kia đè trong đường hầm tôi cũng không dám giấu giếm.
Nghe tôi miêu tả, Tam Thanh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói.
"Không cần, phong ấn hay không phong ấn đều chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa còn có Hồ đại tiên ở trong đó, mặc dù cổ thi kia đã hoàn hồn nhưng một khi ông nội cậu đã nhờ cậy thì Hồ đại tiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nó ra ngoài hại người. Nếu không thì sau này Hồ đại tiên biết đối mặt với thế nhân ra sao".
Nói dứt lời, Tam Thanh lại giục tôi mau rời khỏi đây.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì mấy học sinh tự nhiên đi ra ban nãy vẫn đi qua đi lại như con thoi bên cạnh chúng tôi.
Mà lúc đi qua chúng tôi, bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi.
Cảnh tượng này giống hệt như cảnh tượng chúng tôi thấy khi mới đến đây.