Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thầy Trả Nổi Không (tác giả Lục Nịnh Mông)

Mai Học Chu không biết mọi chuyện thật rõ ràng, chỉ kể được lúc Tiêu Doanh khóc lóc chạy ra ngoài cầu cứu, đồ đạc trong nhà bị đập phá rơi la liệt trên sàn. Hình ảnh Tiêu Chiến quỳ dưới đất, bàn tay nắm chặt mảnh thủy tinh, không hề quan tâm tới bên dưới có thứ gì, cứ như thế hướng ba mẹ Tiêu dập đầu khấu lạy, Mai Học Chu mỗi lần phải nhớ tới đều thấy thật sợ hãi cùng đau lòng.

Cậu ấy đã bị giày vò đau đớn đến mức nào mà ngay cả nỗi đau thể xác cũng không cảm thấy được nữa?

- Tôi hay đến thăm Tiêu Chiến, nhưng hầu như cậu ấy đều bị tiêm thuốc ép ngủ, không mấy khi tỉnh táo. Cô Tiêu trong lúc rối bời lúc thì thương lúc thì trách Tiêu Chiến, trách cậu ấy tuyệt tình không hiểu cho bọn họ, tôi rất muốn hỏi hai người họ đã từng hiểu cho cậu ấy chưa, nhưng thôi, cậu ấy nằm đó rồi nói cũng không có ích gì. Tôi dò hỏi thì biết được lần đó chú Tiêu giận điên lên như vậy là do có người nói cho họ biết cậu đến nhà Tiêu Chiến vào hồi tết, người đó nói kích chú Tiêu, nói các cậu làm chuyện đồi bại ở trong nhà chú ấy, nói các cậu đều là kiểu trơ trẽn như vậy!!

Vương Nhất Bác tức điên lên: "Chúng tôi không làm gì, chúng tôi hoàn toàn trong sạch! Khốn khiếp, nó bịa đặt!"

Mai Học Chu vội vàng nói: "Tôi biết mà, cậu đừng nóng. Cô chú Tiêu nói như thế cũng chỉ là bào chữa cho mình thôi, nếu không phải do chính họ, ai có thể ép buộc họ mắng chửi con mình được, đúng không?"

- Người đó là ai?

- Ai cái gì cơ?

- Cái người nói cho ba anh ấy biết chuyện tôi tới nhà anh ấy đấy!!

Mai Học Chu giãy nảy lên:

- Tôi không biết, tôi không hỏi rõ. Ai nói chẳng như nhau! Cô chú Tiêu mới là người sai mà!

Vương Nhất Bác nhỏ giọng xuống: "Anh hỏi giúp tôi đi. Đừng nói với Tiêu Chiến, anh hỏi ba mẹ anh ấy đi."

Mai Học Chu mệt lòng: "Được rồi, không biết kiếp trước tôi nợ nần gì hai người nữa!!"

Im lặng một lúc Vương Nhất Bác hỏi: "Anh nói Tiêu Chiến, anh ấy từng có ý định tự sát?"

Bên kia vang lên tiếng cười khổ: "Khó tin đúng không!? Cậu ấy bị trầm cảm nhẹ, rối loạn tâm lý, không ngủ liên tục mấy ngày trời làm não bộ bị tổn thương. Đáng thương a, cậu ấy chính là ôm theo bọc thuốc chạy đến tìm cậu, thế mà có người lại đuổi cậu ấy đi. Ôi, Tiêu Chiến số khổ của tôi."

Vương Nhất Bác đưa tay ấn vào hai hốc mắt, khó nhọc nói: "Rối loạn tâm lý, trầm cảm sao...Tôi không biết! Tôi làm sao mà biết được!"

Lúc nào hỏi anh cũng nói anh ổn, anh không sao cả rồi tự mình chịu đựng. Trong lúc cậu không hề biết, anh đã bị người ta làm đau nhiều như thế, tất cả đều làm tổn thương Tiêu Chiến của cậu.

Khốn nạn làm sao, Vương Nhất Bác ngây thơ cho rằng hai người chia tay thì anh sẽ được sống yên ổn, bây giờ biết được, cậu đã vô tình bỏ anh ở lại trong địa ngục. Chẳng có ai tốt với Tiêu Chiến cả, vậy mà cậu...cũng không tốt với anh.

Mai Học Chu thở dài, chào qua loa rồi cúp máy.

Nước mắt nóng hổi đua nhau chảy xuống cằm, càng lau càng chảy. Ánh mắt buồn bã của anh cứ hiện ra, dường như tủi thân muốn cậu ôm anh, có lúc gần như cầu khẩn, có lẽ có một thời khắc nào đó, anh đã từng muốn cậu đưa anh đi theo với. Nhưng lúc ấy cậu nhìn không hiểu...

Vương Nhất Bác tự túm chặt tóc mình mà khóc. Nghĩ đến Tiêu Chiến gầy gò, nghĩ đến đôi mắt buồn bã cùng những vết thương nông sâu trên trán anh, cậu cảm thấy như có ai đó cứ không ngừng cầm dao đâm từng nhát từng nhát vào trái tim của cậu vậy.

Có một người đứng sau đau hỏi "Anh cứ hay bị bỏ lại vậy à?", Tiêu Chiến xoay người vô tư cười nhẹ: "Số phận vậy rồi." Số phận của anh vì sao lại như thế?

Thà rằng anh đừng hiểu chuyện quá, anh cứ hư đi bởi vì đứa trẻ càng ngoan lại càng ít được thương nhất.

Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến mới dậy uống phần thuốc buổi sáng. Từ lúc chuyển đến đây anh đã tự ngủ được mà không cần dùng thuốc, nhưng là gần sáng mệt mỏi mới thiếp đi. Như vậy không ngừng thuốc ngay được, chỉ có thể giảm lượng xuống từ từ điều trị.

Gần mười giờ, Tiêu Chiến ngủ chẳng được bao lâu lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Vương Nhất Bác nhìn anh gãi đầu gãi tai mở cửa xong lại quay về giường ngủ, cơn đau trong lồng ngực lúc này mới dịu xuống. Không sao cả, người ở đây rồi.

Anh đã ở đây rồi!!! Anh ở trước mắt đó, cho nên cậu vẫn còn cơ hội sửa sai, bù đắp lại lỗi lầm của mình, còn được yêu thương anh, xoa dịu như nỗi đau đớn tổn thương mà anh đã phải chịu.

Tiêu Chiến của cậu lại ấm ức lăn lên giường vùi đầu vào gối. Hình như lúc ra mở cửa cũng chẳng thèm mở mắt nhìn xem là ai tới.


Vương Nhất Bác xách đồ vừa đi siêu thị mua về mang vào bếp, vục nước lạnh rửa mặt một lần nữa cho mắt đỡ sưng.

Vì anh nói muốn ăn cá nấu chua, đậu phụ rán thịt, thịt viên nấu nấm, nên cậu Vương lên mạng tìm cách làm rồi đi mua nguyên liệu.

Trước kia hai người hòa hảo, thầy Tiêu nấu cơm một bên, cậu Vương ngồi làm mấy việc lặt vặt tiện thể ngắm thầy Tiêu tất bật đi qua đi lại. Thế nên, Vương Nhất Bác ít khi nấu ăn nhưng vẫn biết cách làm.

Cậu Vương ấy mà, năng lực học tập cực mạnh, việc chưa từng làm, chỉ cần động vào liền tìm ra cách rồi. Vả lại, trên mạng người ta hướng dẫn chi tiết lắm.

Vương Nhất Bác mua đồ không biết lựa nên nguyên liệu không được tươi, đổi lại thì đã được sơ chế sạch sẽ. Vất vả nấu xong, cậu Vương thử nếm, gật gù mấy cái, tự thấy mình thật có năng khiếu nấu nướng.

Bữa trưa đã nấu xong rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ, Vương Nhất Bác không nỡ đánh thức anh, đi đến bên ổ Hạt Dẻ nắm lấy chân nhỏ của cô nàng chơi đùa măng cụt mềm mại. Hạt Dẻ dạo này ngoan hơn rồi, đối với bàn tay đang bóp bóp chân mình không chụp lấy cào cào nữa mà đưa đầu tới dụi.

Đang lấy lòng anh trai này giúp ba ba có phải không?

Vương Nhất Bác đi tìm thức ăn cho mèo đổ vào bát cho Hạt Dẻ, xong xuôi ghé ngồi lên giường, nhìn Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực nhấp nhô trầm trầm đầy mệt nhọc.

Ngay cả khi ngủ nét mặt của Tiêu Chiến cũng như đang tủi thân, môi nhỏ hơi cong lên, đuôi mày rũ xuống. Hình như anh đang khó chịu. Ngay cả khi ngủ rồi cũng khiến người ta đau lòng được.

Vương Nhất Bác lại vén tóc mái anh lên để xem lại một lần, những vết sẹo nhìn như vừa mới tróc vảy không lâu, có một vết gần chân tóc rất dài hình như là phải khâu mấy mũi. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cúi xuống, run rẩy hôn lên trán anh.

Tiêu Chiến cảm thấy có người đang dùng một cái lông vũ quét qua quét lại trên mặt làm phiền anh ngủ. Anh hé mắt ra nhìn thì không thấy lông vũ đâu cả, chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai ở ngay sát, hai mắt long lanh nhìn anh.

Tiêu Chiến chống người dậy, cất giọng khàn khàn như bị cảm: "Làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm vuốt tóc anh, ngữ điệu bình tĩnh: "Gọi anh dậy ăn cơm."

Tiêu Chiến lảo đảo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Vương Nhất Bác kè kè đi theo vào, nhìn thấy anh quên mất mình vừa bị bỏng chuẩn bị lấy khăn mặt nhúng nước, cậu vội giành lấy, khẽ trách: "Anh còn chưa tỉnh ngủ à, đứng gọn sang một bên!"

Tiêu Chiến đứng nhìn Vương Nhất Bác lưu loát vắt khăn, giữ lấy cổ anh nhẹ nhàng lau. Lau xong rồi còn lấy một cái khăn khác lau lòng bàn tay cho anh. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cậu cũng thẳng thắn nhìn lại, cuối cùng hai người không nói gì.

Ra ngoài rồi, Tiêu Chiến đi vòng quanh bàn ăn một vòng mới ngồi xuống, tròn mắt nhìn thức ăn trên bàn vô cùng ngạc nhiên. Vương Nhất Bác xới cơm đặt đến trước mặt anh, anh nhìn cậu dò hỏi:

- Mua ở đâu?

Vương Nhất Bác gỡ một miếng cá trắng tinh đặt vào bát anh: "Vương Nhất Bác làm."

Tiêu Chiến không nói gì nữa cúi đầu ăn miếng cá trong bát, rồi thử qua nước canh, sau đó lại ăn thử mấy đậu chiên và thịt viên, lúc này chớp chớp đôi mắt trong veo đầy vẻ mãn nguyện: "Ăn được!"

- Ăn được là cái nhận xét kiểu gì vậy?

- Hương vị khác biệt với những món anh từng ăn qua, nhưng mà không phải khó ăn, ăn không chết thì là ăn được chứ sao!

Vương Nhất Bác nãy giờ cầm điện thoại, mắt nhìn vào điện thoại lơ đãng đắc ý nói: "Là hương vị Vương Nhất Bác làm tất nhiên phải khác biệt."

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ khoe khoang của Vương Nhất Bác cạn lời, thấy cậu không ăn lại nhìn điện thoại, trong lòng có chút không vui, đắn đo mãi mới hỏi: "Không ăn à? Điện thoại có gì mà nhìn?"

Vương Nhất Bác cứ nhìn điện thoại cười cười, đột nhiên hướng màn hình về phía Tiêu Chiến, mắt cong cong, cất giọng mềm nhũn: "Đáng yêu quá đii."

Cậu Vương nói ngữ điệu như thế này thì chính là đang bị đáng yêu làm cho quắn quéo mất khống chế rồi.


Màn hình đang chạy một cái video, trong video chính là Tiêu Chiến vừa rồi thử thức ăn của Vương Nhất Bác làm, má anh phồng lên, hai mắt mở to long lanh ngây thơ như trẻ con vì được ăn món yêu thích.

Tiêu Chiến nhìn trân trân không biết nên nói gì, hai tai vụt đỏ lên, nóng rực. Vương Nhất Bác thu lại điện thoại, xem thêm một lần, khóe miệng cứ nhếch cao đầy vẻ hạnh phúc: "Nhìn giống chuột lang, nhai a nhai, ham ăn ghê này. Dễ thương! Đáng yêuu!"

Gần đây Ngô Hữu nuôi hộ người ta một con chuột lang, quay video khoe trong nhóm chat, Vương Nhất Bác xem video ấy mấy trăm lần chỉ vì nhìn giống Tiêu Chiến quá.

Tiêu Chiến ngượng phát giận: "Đừng xem nữa! Ai cho em quay!? Không được quay."

Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, đứng dậy đi đến đứng cạnh Tiêu Chiến. Anh còn chưa hiểu cậu định làm gì, cậu Vương đã ghé xuống thơm lên má anh, miệng còn tiếp tục niệm: "Dễ thương."

Tiêu Chiến không hiểu sao Vương Nhất Bác tự dưng hành động như thế, khó hiểu hỏi: "Em ăn nhầm thuốc à?"

Vương Nhất Bác cười cười như đồ ngốc, quay lại chỗ ngồi ăn cơm: "Không ăn nhầm. Em không phá anh nữa, anh mau ăn cơm đi. Xong rồi em giúp anh bôi thuốc, em còn vội về nhà đi học, bát không được rửa chiều về em rửa cho."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cứ là lạ, nhưng không rõ lạ ở chỗ nào. Anh cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Lúc ăn cơm xong, Vương Nhất Bác giữ tay Tiêu Chiến thoa thuốc giúp, sau đó liền về chuẩn bị đi học. Tiêu Chiến ngồi nhìn cánh tay mình rất lâu, Hạt Dẻ nhẹ nhàng nhảy phóc lên giường nằm cạnh đùi anh. Chân ngắn mà nhảy giỏi ghê chứ!

Tiêu Chiến cong đôi mắt hướng Hạt Dẻ nựng nựng: "Ngốc quá đi. Biết vậy vừa rồi ba kêu đau tay lắm, có khi nào được em ấy đút cơm cho không nhỉ?" – hóa ra đây là chuyện mà anh cứ vừa nhìn tay mình vừa nghĩ mãi.

Anh đừng hiểu chuyện quá, thi thoảng phải biết làm nũng người ta mới có cơ hội thương anh chứ!

Vương Nhất Bác đi học xong thì lên phòng thí nghiệm, Quân Nhất vừa nhìn thấy mặt cậu liền hết hồn, gan to nên vẫn hỏi:

- Ai lại chọc giận em đấy?

Vương Nhất Bác khẽ liếc anh ta một cái: "Không có."

- Em vừa đến một cái làm nhiệt độ trong phòng này giảm xuống hơn 20 độ biết không hả? Em mang cái mặt này đến đây ảnh hưởng tâm trạng của mọi người lắm đó!

Vương Nhất Bác mang mẫu từ trong bình phản ứng ra, ghé mắt xem một lúc bắt đầu cho vào tủ nung, cài đặt nhiệt độ và thời gian để nung xong mới quay qua nói chuyện với Quân Nhất:

- Em nung mẫu này tới 7 giờ sáng mai. Giờ em không làm mẫu mới nữa, đi về đây!

Quân Nhất đi theo cậu ra ngoài cửa, miệng vẫn còn nhây: "Sao lại không làm, sao lại về? Ơ? Về thật á? Này!"

Vương Nhất Bác phóng xe máy về nhà, ba Vương đi đâu đó không có ở nhà, chỉ có mẹ Vương đang ngồi xem tivi, thấy con trai đột nhiên trở về còn có vẻ nôn nóng thì giật mình:

- Sao thế? Sao lại về nhà giờ này!?

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt mẹ: "Ba đâu rồi mẹ?"

- Tìm ba con làm gì? Có bao giờ nói chuyện tử tế được với nhau mấy câu đâu? Có chuyện gì?

Vương Nhất Bác im lặng thì mẹ Vương càng tò mò, nhìn con trai cầm điện thoại giận dữ lướt lướt, cố gắng nói chuyện:

- Con bình tĩnh đi, mấy năm nay ba con cũng khổ sở lắm. Ông ấy biết ông ấy có lỗi với con nhưng chuyện đã rồi không thể làm khác được. Cái lão già đó cũng kiêu ngạo không chịu nhường nhịn với con, thật ra mấy năm nay đã không góp vốn vào khách sạn của chú Phạm nữa rồi.


Vương Nhất Bác cười khẩy: "Con không quan tâm từ lâu rồi! Ba làm gì là việc của ba! Chỉ cần ba đừng can thiệp vào chuyện của con, việc của ba con không ý kiến. Nhưng con đã nói rồi, đừng có động vào Tiêu Chiến, động vào rồi ai cũng đừng hòng yên ổn."

Mẹ Vương nhăn nhó nắm lấy tay con trai: "Mẹ biết con thấy xấu hổ vì ba mẹ làm điều như thế, nhưng ba mẹ vẫn là ba mẹ của con, con sao lại vì một người không liên quan nói ra điều ấy với chúng ta chứ!"

- Con nói cái gì sai!? Con vì ai thì làm sao? Ba mẹ nói vì con mới phải kinh doanh mại dâm thì con cũng phải cảm ơn vì điều đó có phải không? Con lớn lên nhờ những đồng tiền đó nên con phải cúi đầu hả mẹ? Con biết, mỗi ngày con sống con đều thấy con thật bẩn, thật nhơ nhuốc. Con không đòi hỏi điều gì ở hai người nữa, cuộc sống của mình tự mình lo, ba mẹ muốn làm gì thì làm con không can thiệp một câu! Con làm gì có lỗi với ba mẹ rồi? Con chỉ có một yêu cầu duy nhất đừng bao giờ làm tổn hại đến anh ấy thôi, ba mẹ lại cho rằng con bất hiếu! Con bất hiếu chỗ nào?

Mẹ Vương hai mắt đỏ au, ngẩng đầu nhìn đứa con trai cao hơn bà rất nhiều, vừa trách móc vừa xấu hổ.

Vương Nhất Bác không nói gì, mỗi lần muốn nói chuyện rõ ràng mẹ lại khóc, cuối cùng chẳng thể tiếp tục nữa.

Vương Tiến đi nói chuyện với đối tác về nhà, nhìn thấy Vương Nhất Bác hùng hổ đứng trước mặt mẹ Vương, lông mày khẽ nhíu một cái. Giọng nói vang vọng từ ngoài thềm vào:

- Mày lại định gây sự cái gì?

Vương Nhất Bác xoay người nhìn ra, tiến tới vài bước:

- Con hỏi ba, ba có cho người theo dõi con, biết con tới nhà Tiêu Chiến liền cố tình nói cho ba anh ấy biết để anh ấy bị đánh hay không?

Vương Tiến nhăn mặt, nhếch mép một cái: "Tiêu Chiến là đứa nào? Là cái thằng mày yêu đương từ hồi cấp ba đấy hả, ba nó điên điên khùng khùng đó hả? Mày vẫn qua lại với nó cơ à?"

Vương Nhất Bác nhìn chòng chọc ba, trong mắt không một tia đùa cợt.

Ba Vương cáu lên: "Tao đếch thèm quan tâm chúng mày từ lâu rồi. Rỗi hơi cho người theo dõi làm cái gì? Lũ ranh con!"

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn điện thoại một cái rồi ngẩng đầu lên nói: "Nếu điều tra ra được có liên quan đến ba thì chuyện này chưa xong đâu!"

- Tao đã bảo không phải tao! Dù tao không cản thì ba nó cũng không chấp nhận mày cơ mà, haha. Còn ra vẻ cái gì chứ!

Vương Nhất Bác thâm trầm đi ra khỏi nhà không thèm quay đầu lại. Cậu đi khuất rồi, ba Vương mới không cười nữa, tức trào máu họng nhìn mẹ Vương mà trách cứ:

- Khốn chưa, đẻ được thằng con quý hóa chưa? Chỉ tại bà chiều nó.

- Ông còn nói nữa, còn không phải tại ông tham lãi lớn, góp vốn với cái khách sạn bẩn thỉu đó, giờ mất cả con trai rồi!!! Ông còn dám trách tôi!

Vương Tiến bực bội đi lên tầng, không phản bác được một câu.

Biết được mình sai thì dễ lắm, nhưng nhận sai thì không phải ai cũng làm được!

Vương Nhất Bác cũng biết cậu khó chịu chạy khắp nơi như vậy giống như một tên ngu ngốc, nhưng không thể tìm được cách nào phát tiết tâm tình của chính mình, không thể ngồi một chỗ yên tĩnh được.

Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng Tiêu Chiến mở điện thoại ra nhìn. Quân Nhất liên tục nhắn tin cho cậu vì tưởng rằng anh nói đùa mấy câu lúc chiều làm cậu giận, nên bây giờ cứ làm trò con bò đòi dỗ dành mãi. Vương Nhất Bác không trả lời, gọi điện cho Mai Học Chu:

- Anh hỏi được chưa?

- Tự nhiên hỏi chuyện đó, cậu nói xem tôi làm sao mở miệng hả??

- Anh cứ hỏi đi, không thì hỏi Tiêu Doanh ấy, thằng bé chắc chắn biết!

Vương Nhất Bác gọi điện xong mới gõ cửa phòng Tiêu Chiến, vừa lúc anh chuẩn bị đi tắm. Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc, đề nghị:

- Em tắm cho anh!!

Tiêu Chiến trợn mắt lắc đầu.

- Tay anh mới thoa được hai lượt thuốc, phòng trọ chỉ có vòi tắm, không thể tắm bồn, anh làm thế nào tắm được?

Tiêu Chiến xoắn xuýt một lúc: "Lấy màng bọc thực phẩm á, bọc lại!"


- Không được! Hay anh đừng tắm nữa, lau người qua thôi.

Tiêu Chiến phụng phịu nhìn Vương Nhất Bác: "Đã hai ngày không tắm rồi. Bọc lại chắc không sao nữa đâu!"

Vương Nhất Bác nãy giờ đều hơi mỉm cười, đột nhiên không cười nữa, nét mặt cương nghị không cho phép phản kháng:

- Em tắm cho anh không được à? Anh ghét à?

Tiêu Chiến không biết vì sao từ lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy vết sẹo trên trán anh thì như biến thành một người khác vậy. Trong vòng vài chục tiếng đồng hồ giống như già đi mấy tuổi tâm hồn, khí thế cường đại áp chế làm người xung quanh không thở được.

Nhưng mà anh đâu có ghét đâu!

Tiêu Chiến im lặng đi theo Vương Nhất Bác vào cái nhà tắm bé tí tẹo. Hai người đàn ông cao lớn đứng trong đó có cảm giác chật chội vô cùng vì chỉ khẽ di chuyển liền đụng đụng chạm chạm. Anh thu mình vào một góc, bị cậu kéo tới giúp anh cởi quần áo. Tới khi trên người anh chỉ còn một cái quần lót, cậu vừa chạm vào anh liền bắt lấy tay cậu, không cho cởi.

Vương Nhất Bác nhìn mặt Tiêu Chiến đỏ sắp nhỏ máu, trêu chọc:

- Sao anh không nói gì?

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, hai hàm cắn chặt chịu đựng sự xấu hổ khi không một mảnh vải che chắn đứng trước mặt Vương Nhất Bác thế này. Cậu Vương cảm thấy thầy Tiêu sắp khóc đến nơi rồi, muốn trêu cho khóc luôn đi: "Anh mặc quần tắm à? Của anh cũng giống của em thôi, có gì mà anh phải ngại, cởi ra đi!"

Tiêu Chiến trừng mắt căm tức nhìn Vương Nhất Bác nhưng không nhả ra được một tia khí thế, chỉ thấy ánh mắt khiêu khích người ta đến chà đạp tiếp mà thôi. Cậu Vương cuối cùng thu lại tâm ma, tự cởi áo của mình treo lên mắc rồi vặn nước, nói lẩm bẩm một mình:

- Đằng nào rồi cũng sẽ thấy, anh định xấu hổ đến bao giờ.

Tiêu Chiến không thèm phản bác lời bóng gió đó, nhìn tấm lưng Vương Nhất Bác hơi cong đưa về phía anh, cậu đang chỉnh nước. Tấm lưng ấy rộng, tỉ lệ cực đẹp, nhìn kĩ sẽ thấy vệt da trắng, là vết sẹo lúc cậu đi bốc vác ở bến xe bị thanh sắt cứa vào.

Vương Nhất Bác quay lại thấy anh đang nhìn chằm chằm người cậu thì cũng thấy ngượng, kéo anh lại gần cậu cằn nhằn: "Anh nhìn loạn gì đấy? Không được nhìn, đồ háo sắc này."

Anh không nhìn chằm chằm cơ bụng cậu nữa, bắt đầu chuyển sang nhìn mặt, anh không cãi vì anh háo sắc thật, nhưng chỉ háo cái sắc của tên trước mặt này thôi.

- Anh đặt tay trái lên vai em đi.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời, tay trái đặt nhẹ lên vai cậu Vương để tránh dính nước vào vết bỏng, im lặng để cậu giúp anh tắm.

Vương Nhất Bác cẩn thận tắm giúp Tiêu Chiến. Bắt đầu từ cổ lướt qua yết hầu, trượt xuống vai, ở trên xương quai xanh miết qua miết lại đến đỏ lên. Lúc tắm xuống đến xương sườn, anh bị nhột cứ tránh tránh, cậu Vương bực mình nắm eo anh lại, lơ đãng dỗ: "Ngoan nào."

Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu lắm, xương sườn này, quả thật gầy không nhìn nổi nữa rồi! Tức giận!!!!

Tiêu Chiến như bị sét đánh bên tai, cảm xúc trên eo quá rõ ràng, hai người lại trong tình cảnh không mặc đồ làm anh càng không thể không nghĩ linh tinh được.

Tắm xong phần trên rồi, anh không cho cậu đụng vào đùi anh, đòi tự làm, anh sợ cậu đụng vào anh sẽ không nhịn được mất. Vương Nhất Bác đồng ý, chỉ giúp anh kì cọ từ đầu gối trở xuống.

Tắm trong một trận vất vả, Tiêu Chiến quấn khăn tắm đứng giữa nhà nhìn Vương Nhất Bác mặc lại áo rồi đi ra, lúc này mới như tỉnh ngộ giật mình nói:

- Vương Nhất Bác, em không được à?

Nếu không thì tại sao trong tình trạng như vậy mà cậu vẫn lãnh đạm như thế đươc hả!!!?

Vương Nhất Bác đơ một lúc mới hiểu ra. Quả thật vừa rồi cậu tắm cho anh không nghĩ loạn được, đau sót nhìn thấy những vết sẹo da còn đỏ trên người anh, trong lòng chỉ còn đau cùng hận. Bây giờ anh nói vậy, lại nhìn anh chỉ quấn khăn tắm, để lộ ra một nửa cái đùi vừa thon vừa trắng, lửa trong người tức khắc bốc lên.

Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Vương Nhất Bác đưa quần áo cho Tiêu Chiến, bực mình nói: "Mặc quần áo vào ngay lập tức! Em có được hay không đợi anh nuôi béo cái cơ thể toàn xương này của anh rồi em cho anh biết!"

Tiêu Chiến vừa mặc quần áo, vừa xem xét lại cơ thể của mình, quả thật là không đẹp a, quá gầy. Hóa ra là người ta chê anh xấu á!

Tiêu Chiến buồn khổ chưa được hai giây ngẩng đầu lên đôi mắt đã long lanh: "Cậu Vương phải nuôi đấy, ai muốn thì người ấy phải nuôi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nhất Bác hắc hóa rồi. Các chị bình tĩnh nha, mấy hôm em bận :3


Nhấn Mở Bình Luận