CHƯƠNG 35: TÔI KHÔNG ĂN HIẾP NGƯỜI KHÁC
Phụt!
Âm thanh như một quả dưa hấu chín được bổ ra, chất lỏng màu đỏ tươi phụt ra, rơi xuống áo vest trắng tinh, đôi giày trắng tinh và cả gương mặt cũng trắng nõn nà của Trần Bắc Hoàng, cả căn phòng đều tràn ngập một mùi tanh nồng thoang thoảng.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, không ai ngờ được sẽ xảy ra tình huống này.
Ngay cả bản thân Trần Bắc Hoàng cũng đứng ngơ ngác ở đó, gần như không ngờ tới, sau chuyện lần trước, Lâm Sáng lại bổ đầu mình lần nữa.
Còn Lưu Kim Thiên thì đứng bên cạnh cười tít mắt, vừa cười vừa lùi về sau một bước vì sợ những giọt máu dơ bẩn đó vấy bẩn mình. Qua nhiều lần tiếp xúc với Lâm Sáng, anh cũng dần nhận ra, thằng nhóc này giống như một ác ma khoác lên mình vẻ ngoài vô hại, nếu bạn không chọc vào anh thì anh vẫn sẽ lịch sự với bạn.
Nhưng nếu bạn chọc anh ta, vậy thì xin lỗi, chắc chắn bạn sẽ phải trả giá đắt vì hành động của mình đã giải phóng con ác ma trong người anh ta ra.
Cuối cùng những thanh niên cường tráng đi theo Trần Bắc Hoàng tới đây cũng phản ứng lại, một nhóm người hô hào bao vây Lâm Sáng lại, định đánh một trận.
Lâm Sáng không hề liếc nhìn mấy người đó mà chỉ giơ chiếc búa dính đầy máu trong tay lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sợ hãi và thù hận của Trần Bắc Hoàng, khẽ cười nói: “Giờ anh không cần đoán nữa.”
Trần Bắc Hoàng có thể ngồi lên vị trí cao như vậy quả khiên không phả là không có nguyên do, cho dù lúc này đầu anh ta bị người khác đập bể nhưng anh ta vẫn không biến sắc, nhìn chằm chằm Lâm Sáng với ánh mắt căm thù, không chút lơ là.
“Cậu dám đập lần nữa không?” Trần Bắc Hoàng nhìn Lâm Sáng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu dám làm lại hành động khi nãy không?”
“Không dám.” Lâm Sáng thản nhiên nói. Anh đâu phải tên ngốc, đánh Trần Bắc Hoàng trước mặt nhiều người như thế, ngộ nhỡ tên này toi đời, cho dù ông cụ có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không thể bảo vệ anh được.”
Anh là ai chứ? Anh là Lãng Lý Tiểu Bạch Long, một thanh niên bốn tốt với “ba có một cần”: có lý tưởng, có phẩm hạnh, có một người trong mộng để theo đuổi, nếu anh phạm tôi chẳng phải sẽ tự tay tống mình vào tù sao?
Hơn nữa tức giận vì hạng người bị mình đập đầu những hai lần thế này, thật sự không đáng!
“Cậu là đồ nhát gan.” Trần Bắc Hoàng đẩy nhóm thanh niên bên cạnh ra, tiện tay lấy một chiếc khăn trên bàn bịt lên đầu mình, lạnh lùng nói.
“Anh đang khiêu khích tôi à?” Lâm Sáng nheo mắt lại, cười tít mắt nhìn Trần Bắc Hoàng nói.
Trần Bắc Hoàng ném chiếc khăn thấm đầy máu qua một bên, nhìn Lâm Sáng cười khẩy nói: “Tôi khiêu khích cậu đấy thì sao?!”
“Nếu không phải tôi thật sự không thích dưa hấu ruột trắng, mà chỉ thích dưa hấu ruột đỏ thì tôi tin hiện tại quả dưa hấu trên cổ anh chắc chắn đã bị bổ ra ruột trắng.” Lâm Sáng cười híp mắt đáp.
Những người trong phòng nghiên cứu không dám thở mạnh, chỉ có thể dè dặt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, bầu không khí như bị đóng băng.
Còn Mễ Hạ, người gây nên chuyện này thì cắn môi đứng bên cạnh, đau lòng khi thấy khóe môi Lưu Kinh Luân chảy máu, rồi lặng lẽ đưa cho anh một chiếc khăn. Lâm Sáng thấy cảnh tượng này, thì tăng thêm mấy phần thiện cảm đối với người chị dâu họ “hụt” này.
Trong khoảng sân vắng vẻ của phòng nghiên cứu bỗng có tiếng cười sảng khoái vang lên sau đó là tiếng phất tay áo. Một người đàn ông với vóc dáng cao lớn bước vào cửa, sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng thì cười nói: “Cậu nhóc khá lắm, đây là muốn diễn phim võ thuật à? Người quen cũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Người đàn ông có lông mày rậm, vóc dáng cao lớn, bộ vest màu đen được cắt may khéo léo, kết hợp với đôi giày da bóng loáng trông như người mẫu đang bước xuống khỏi sân khấu chữ T. Tiếng cười rất vang nghe có vẻ hào sảng nhưng chủ yếu vẫn là sự cao ngạo ẩn chứa trong đó, không ai ngờ tới, Tào Thành Châu, lãnh đạo cấp thành phố lại tới đây.
Tào Thành Châu mỉm cười với Lưu Kim Thiên trước, rồi tới bên Lâm Sáng, làm như không thấy chiếc búa đang giơ cao trong tay anh, chào hỏi nồng nhiệt: “Lâm Sáng, tôi bảo cậu đến nhà tôi chơi, cậu cũng không đi, xem ra tôi phải đích thân tới mời cậu rồi.”
“Tôi cũng muốn đi, nhưng gần đây công việc hơi bận, nên cứ lần lữa mãi.” Lâm Sáng cười nói.
“Tốt lắm, người trẻ tuổi mà, phải bận rộn với sự nghiệp chứ.” Tào Thành Châu xoa tay cười nói: “Nghe nói cậu đã khiến cho cậu Lưu của chúng tôi triệt để thay đổi tính nết, từ giờ trong giới ăn chơi ở Tứ Cửu Thành lại mất đi một người, tôi cũng mất một người giúp tôi dọn dẹp những mớ hỗn độn nhưng dù gì tôi cũng phải cảm ơn cậu.”
Lâm Sáng mỉm cười, không nói gì thêm, chắc chắn Tào Thành Châu xuất hiện ở đây là do Lưu Kim Thiên thông báo, sau khi kết thúc chuyện lần trước, Lâm Sáng đã dò hỏi thân phận người này, Tào Thành Châu không chỉ là người lớn tuổi nhất trong đám con cháu đời thứ ba của các lão thành cách mạng ở Tứ Cửu Thành này, mà anh ta còn là anh cả của cả nhóm, đối với người lớn thì anh ta lung lạc còn những người nhỏ thì anh ta chăm sóc dạy bảo, nên anh ta có thể đem những kẻ đã quen quần là áo lượt lắm thị thị này ra chơi đùa.
Tào Thành Châu liếc nhìn Trần Bắc Hoàng, rồi lạnh lùng hét lớn với nhóm thanh niên đang vây quanh bên cạnh: “Các cậu còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi băng bó vết thương trên đầu Bắc Hoàng lại đi, hôm nay trời nóng như thế, ngộ nhỡ bị uốn ván thì làm thế nào?”
Xem ra, lúc Tào Thành Châu tới đây đã chuẩn bị xong mấy thứ này rồi, vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đi theo anh ta lấy băng và cồn i-ốt trong hộp thuốc nhỏ bên cạnh ra một cách thuần thục.
Nói thật, dựa theo tướng mạo Tào Thành Châu, thì không thể nói là có điểm nào thu hút người khác. Nhưng khi người đàn ông này làm việc, toàn thân anh lại vô tình toát lên khí chất của một người lãnh đạo nói là làm, hơn nữa dường như chuyện đang diễn ra tại đây không hề làm khó anh ta, sự tự tin mãnh liệt ấy lại càng khiến người đối diện vô hình chung cảm thấy áp lực.
“Tôi đoán hai người có lẽ chưa làm quen với nhau đúng không? Cậu ấy là Lâm Sáng, là cháu ngoại ông cụ Lưu.” Tào Thành Châu đợi Trần Bắc Hoàng băng bó vết thương xong liền tỏ vẻ như nhớ ra điều gì đó, giơ tay chỉ vào Lâm Sáng nói.
Sau đó anh ta lại chỉ Trần Bắc Hoàng nói: “Còn đây là Trần Bắc Hoàng, cháu ông cụ Trần, cũng được xem là một người tuổi trẻ tài cao trong giới chúng tôi.”
“Chúng tôi rất hiểu nhau.” Lâm Sáng cười nói.
“Vậy thì quá tốt rồi.” Tào Thành Châu gật đầu: “Không đánh không quen, chuyện này xem như kết thúc tại đây, hai người thấy thế nào, cứ nói.”
Lâm Sáng biết, lần này Tào Thành Châu lấy thân phận người hòa giải để xuất hiện. Người hòa giải này đại diện cho ý chí cấp cao, có thể ra quyết định. Nếu Tào Thành Châu đã nói thế, mà mình vẫn còn cầm búa thì quả thật không còn gì để nói.
Lâm Sáng ném chiếc búa trong tay rồi nói: “Tôi cảm thấy như này rất tốt, phiền anh Tào phải đích thân tới đây, là niềm vinh hạnh cho chúng tôi rồi.”
“Anh nói gì thế? Tôi làm thư ký, cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, sau này có cơ hội chúng ta hãy tụ tập cùng nhau.” Tào Thành Châu nghe Lâm Sáng nói thế liền cười lớn.
Lâm Sáng gật đầu, rồi liếc nhìn Trần Bắc Hoàng đang ôm đầu, khẽ cười nói: “Chuyện này là do anh Trần ngứa mắt với mấy anh em tôi, luôn muốn đánh chúng tôi.”
“Sao cậu lại nói thế? Mọi người không đánh không quen biết mà, đều là người trong giới, đàn ông thì ai mà chẳng giống nhau thứ đó, chẳng lẽ vì chút chuyện vặt vãnh này mà ghi nhớ cả đời à?” Tào Thành Châu liếc nhìn Trần Bắc Hoàng nói.
“Chính xác.” Lâm Sáng gật đầu, nghiêm túc nói: “Nói thật, chúng tôi cũng không muốn xung đột với anh Trần. Anh ấy là quan, chúng tôi là dân, mặc dù nói gia đình có chút quan hệ, nhưng dân chúng đâu dám đấu với quan, thân phận chúng tôi kém xa người làm quan như anh Trần, người dân thấp cổ bé họng như tôi thì dám bắt nạt ai, nhưng người làm quan như anh Trần cũng không được bắt nạt người khác!”
Tào Thành Châu liếc mắt nhìn, dưới sàn vẫn còn một vũng máu còn máu trên đỉnh đầu Trần Bắc Hoàng đang không ngừng chảy ra thấm ướt lớp băng, trong lòng cười cay đắng.
Chính mình bắt nạt người khác, còn nói mình bị bắt nạt, miệng lưỡi sắc bén này, quả nhiên là phong cách của ông cụ Lưu.
Nếu đã là người hòa giải, thì phải nói chuyện theo phong cách của người hòa giải, Tào Thành Châu nghe Lâm Sáng nói thế thì gật đầu nghiêm túc nói: “Chuyện trước sau thế nào, tôi cũng biết được phần nào rồi, hai bên đều có chút hiểu lầm với nhau, hôm nay nếu cậu Lâm đã nói ra thì chúng ta hãy giải quyết chuyện này cho xong luôn đi, vì chút chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí hai nhà, thật sự không đáng.”
“Tôi nói thật, những người dân tầm thường như chúng tôi thật sự không thể trêu vào, nếu có thể giải quyết thì quá tốt.” Lâm Sáng liên tục gật đầu, nghiêm túc nói.
Tào Thành Châu xoay người nhìn Trần Bắc Hoàng đang ôm đầu, trầm giọng hỏi: “Bắc Hoàng, cậu nghĩ sao?”
“Nếu có thể giải quyết thì tất nhiên quá tốt rồi.” Trần Bắc Hoàng lau vết máu thấm từ trên trán xuống đến khóe mắt: “Có điều điều kiện, mà tôi và Lưu Kinh Luân đã nói trước đây, thì bọn họ tính thế nào đây?”
Tào Thành Châu vỗ vai Lâm Sáng, khẽ nói: “Đây là Viện nghiên cứu, cả nhóm các cậu bao quanh ở đây cũng chẳng để làm gì, chúng ta mau giải quyết đi thôi, đừng làm lỡ thời gian phá giải các vấn đề khó trong nghiên cứu khoa học của các cục cưng quốc gia nữa.”
“Tất nhiên chuyện tình cảm phải để những người yêu nhau tự giải quyết.” Lâm Sáng cười híp mắt nói: “Anh Tào cũng biết tính nến ông anh họ nhà chúng tôi rồi, hôm nay không dễ gì mới thay đồ để tới tỏ tình với Mễ Hạ, nhưng lại bị người khác đánh một trận. Không nói tới chuyện khác, chỉ tính công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân mà anh họ tôi viết ra cũng đủ để được xem là người có công với đất nước rồi, chẳng lẽ đây chính là cách đối xử của quan chức nhà nước các anh với người có công sao?”
Vẻ mặt Tào Thành Châu bỗng trở nên nặng nề, Lâm Sáng nói không sai, quả thật Lưu Kinh Luân là người có công, đưa ra đóng góp to lớn cho đất nước, nếu không có công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân của cậu ấy, đất nước sẽ không bao giờ phát triển được kỹ thuật năng lượng hạt nhân, có thể nói Lưu Kinh Luân phải được bảo vệ như một bảo bối mới đúng, nhưng giờ lại bị đánh thành đầu heo.
“Mễ Hạ, trong lòng cô nghĩ thế nào?” Tào Thành Châu do dự một lát, rồi hỏi người đang đứng bên cạnh, giờ chỉ có lời nói của cô gái này mới có thể giải quyết mâu thuẫn hai bên.