Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thầy xem bói phong lưu

CHƯƠNG 38: TRƯỚC CỬA NHÀ QUÁ PHỤ NHIỀU THỊ PHI
“Lâm Sáng, đi xa hơn đi, có lẽ chúng ta phải rời khỏi Thành phố B đến khu Bắc Hà đấy, em không nhìn thấy gì à?”
Mặc dù xuất thân là thế gia hồng quân, nhưng Lưu Kim Thiên vẫn quen sống trong nhung lụa, sau một hồi lần mò đi đường sông với Lâm Sáng, hắn không nhịn được thở hổn hển, trong khi trên trán Lâm Sáng một chút mồ hôi cũng không có. Trong lòng Lưu Kim Thiên vừa mắng biến thái, vừa phải xin được nghỉ.
Ai ngờ vừa dứt lời trời lại đổ mưa tầm tã, mùa hè vốn hay mưa rào nhiều sấm chớp, sau một hồi chớp giật, mưa rơi ào ào đổ ập xuống. Mưa càng lúc càng to, trời đất như được phủ lên một lớp sương mù dày đặc, mờ mịt mông lung, hơn nữa mây đen còn che kín ở phía chân trời, rõ ràng là đang giữa trưa mà lại chẳng khác nào đêm đen.
“Hai thằng nhóc kia, nhanh tránh mưa đã, còn ngâm nước bên bờ sông coi chừng bị sông Triều Bạch cuốn trôi đi đấy!” Nhìn Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên còn đang ở bên bờ, mấy ông lão câu cá phía trên cũng gọi họ.
Lâm Sáng như một người quen thuộc, Lưu Kim Thiên còn thoải mái hơn hắn, sau khi đưa tới mấy điếu thuốc, họ cùng trú mưa dưới tàng cây, ba hoa nói chuyện. Đặc biệt là khi Lưu Kim Thiên còn đưa mấy điếu Nhuyễn Trung Hoa, khiến cho ông lão câu cá cũng tươi cười rạng rỡ.
Lâm Sáng nhìn trời mưa tí tách bên ngoài, hắn quay đầu cười hỏi ông cụ: “Ông à, theo như ông vừa nói thì sông Triều Bạch này hay bị lũ lụt lắm sao?”
“Những năm trước thì đúng là thường xuyên lũ, nhưng mà hai năm nay sau khi đập lớn xây xong, nước không dâng lên cao quá nữa.” Ông cụ cười híp mắt nói tiếp: “Những năm trước khi nước đâng lên, toàn bộ bãi sông đều ngập hết, có đồ trôi xuống, không ít người còn có thể đi mò nữa đấy!”
Lưu Kim Thiên vừa nghe ông cụ nói thì lòng cũng lạnh hơn phân nửa, theo ý ông lão cho dù Trần Nam Vũ chết ở bên sông, thì có lẽ bây giờ cũng đã bị con sông Triều Bạch này cuốn đi ra biển nuôi cá mất rồi, còn đâu ở đây mà tìm nữa.
“Nước lớn như vậy, có khi nào trôi tới người chết hoặc là người chết đuối không?” Vẻ mặt Lâm Sáng vẫn bình thường, câu được câu chăng hỏi chuyện ông cụ.
“Cái này thì chưa từng nghe nói!” Ông cụ cau mày suy tư một lúc rồi nhẹ giọng đáp.
Lâm Sáng nghe vậy thì thấy hơi mất mát. Lúc này, một ông cụ khác sau khi trầm ngâm nhìn ra màn mưa thì cười lớn tiếng: “Đầu óc của ông Vương đúng là không ra sao, ông quên ba năm trước có một lần lũ lớn, khi đó có một người chết chìm bên sông à?”
“Đúng rồi, đúng rồi, là một người trẻ tuổi chết chìm.” Ông cụ nghe vậy cũng phụ họa nói: “Người bị chết đuối đó có lẽ không phải là người dân bình thường, cho nên cũng huyên náo ồn ào lắm.”
Lâm Sáng nhìn Lưu Kim Thiên một chút, mở miệng hỏi: “Ông có ấn tượng về chuyện khi đó không?”
“Thật ra cũng không nhiều, nhưng mà hình như họ tìm rất lâu cũng không tìm được thi thể. Sau khi họ chặn đập chứa nước, mấy dặm đường sông bên này bị cạn nước, đáy sông cũng cạn khô mà vẫn không thấy thi thể của người trẻ tuổi kia. Cậu xem chặn cả đập để tìm thi thể, người bình thường sao có thể làm được chuyện này, có lẽ người trẻ tuổi kia cũng không tầm thường đâu.” Ông cụ thần bí nhẹ giọng nói.
“Hai cậu hỏi chuyện này làm gì?” Ông cụ bên cạnh lại khá là cảnh giác, dần dần ông cũng nhận ra Lâm Sáng cứ hỏi ông già kia nên trầm giọng hỏi.
Lâm Sáng cũng không lừa gạt, hắn nói thẳng: “Ông à, thực không dám giấu giếm, bọn tôi đến đây cũng vì muốn tìm người chết đuối năm đó, đó là anh trai tôi, mấy năm qua chị dâu ở nhà vẫn luôn nhớ đến anh, nghĩ hay là đến đây tìm lại thử, vừa lúc gặp hai vị nên mới hỏi thăm thôi.”
Nghe Lâm Sáng nói vậy, lúc này mấy ông già mới yên tâm, thổn thức nói: “Thằng nhóc cậu quả là có tình nghĩa, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, chỉ e dù thi thể không mục nát thì cũng trôi xa rồi!”
“Không hẳn nhất định phải trôi xa, lúc trước những người kia từng xuống hạ du tìm thử, khi đó tôi có đọc được trong sách giáo khoa của cháu trai, có một chuyện cũng rất thú vị, họ kể về việc tìm đồ dưới nước, nếu hai cậu không ngại thì nghe thử xem sao.” Lúc ông cụ cầm lấy điếu thuốc thứ năm mà Lưu Kim Thiên đưa tới, ông mới mở miệng nói.
Đây là một câu chuyện kể về chuyện khi còn bé của một nhà thám hiểm thời Lý trong lịch sử Nước T, Từ Hà Khách.
Từ Hà Khách sinh ra ở huyện Giang Âm, Giang Giang, khi đó ở huyện cũng xảy ra lũ lớn, có một con sư tử đá của một nhà nọ bị nước cuốn ra sông, sau khi lũ ngừng, mọi người mới muốn tìm lại con sư tử đá. Người đi vớt đều cảm thấy, nước lớn như vậy, chắc con sư tử đã bị trôi xuống hạ lưu rồi. Họ lặn xuống nước mấy lần, tìm khắp hạ lưu nhưng cũng không tìm được.
Lúc mọi người đang buồn bực vô cùng thì Từ Hà Khách mới bảo mọi người hãy tìm ở thượng nguồn, không ngờ lại thấy tung tích của con sư tử đá thật. Có người hỏi cậu bé tại sao, cậu nói: “Sau khi trôi xuống nước con sư tử sẽ sinh ra lực cản với dòng nước, khi dòng nước chảy với tốc độ nhanh thì bùn cát sẽ bị nước cuốn đi, tạo thành một khoảng đất trống, sau một thời gian dài, con sư tử đó sẽ trôi ngược chiều với dòng nước chảy.
“Nếu theo cách lý giải của Từ Hà Khách thì nếu các cậu muốn tìm, các cậu có thể lên vùng thượng nguồn thử xem, không chừng sẽ phát hiện gì đó.” Sau khi ông cụ kể chuyện xong thì cười nói với hai người.
Lâm Sáng nghe vậy cũng thấy khá là có lý. Mưa mùa hè nhanh đến cũng nhanh đi, không bao lâu sau đã ngừng hẳn, mưa vừa tạnh, nhưng trận mưa này lại khiến cho đường đi lầy lội vô cùng, nước đọng lênh láng trên trường.
Con đường trơn trượt như vậy, nhưng Lâm Sáng xông xáo giang hồ đã lâu, quen với mưa to gió lớn, ngã cũng được, chỉ khổ cho người lớn lên sung sướng như Lưu Kim Thiên, không bao lâu sau hắn đã bị ngã nhào mấy lượt.
“Tiên sư nó, sớm biết vậy đã lái xe tới đây, cũng không đến mức xui xẻo như thế này.” Lưu Kim Thiên hùng hổ nói.
Lâm Sáng quay lại nở nụ cười, không nói thêm gì. Ai ngờ Lưu Kim Thiên vừa mới dứt lời, xa xa lại có một chiếc BMW lái tới, sau khi dừng lại ở trước mặt hai người, hai bóng người thon thả, quyến rũ bước xuống xe.
“Quả nhiên tôi và Yên Yên đoán không sai, không ngờ một chàng trai trẻ tuổi phất tay một cái là có thể dẫn sát nhập thể thế này.” Một người trong số đó tựa vào cửa xe nhìn dáng vẻ khổ sở của hai người, thoải mái nói.
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Sáng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng tiếp lời: “Tôi cũng không ngờ dì Thanh lại tìm ra người nhanh như thế, tôi và Kim Thiên ở đâu mà cô cũng rõ giống như lòng bàn tay.”
“Chỉ cần để ý một chút, trên đời này không có nhiều bí mật như vậy, huống chi là động tĩnh của hai người sống sờ sờ.” Hạ Thanh Thanh không bộc lộ rõ tâm trạng của mình, giọng nói vẫn điềm đạm như trước, giống như thể hoàn toàn không nghe được chuyện Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên nói về việc người chồng đã chết của mình.
Lâm Sáng không nói nữa, hắn chỉ lặng lặng nhìn Hạ Thanh Thanh trước mặt, hắn đang chờ đợi, đợi người phụ nữ này mở miệng.
Đúng như dự đoán, im lặng chưa được hai phút, Hạ Thanh Thanh bỗng ngẩng đầu lên, nắm chặt cánh tay Lâm Sáng rồi vội hỏi: “Lâm thiếu… không Lâm đại sư, phiền ngài tìm hài cốt của Nam Vũ giúp tôi.”
Người Nước T để ý đến việc mồ yên mả đẹp hơn bất kỳ ai khác trên thế giới, cũng đặt nặng người chết trên đầu. Mấy năm này dù bên ngoài Hạ Thanh Thanh không có hành động gì, nhưng cô vẫn ngấm ngầm tìm không ít người giúp đỡ tìm hài cốt của chồng cô, không mong gì khác, dù sống không chung giường, cũng mong chết rồi chung huyệt, hai người không thể làm vợ chồng nơi dương thế, thì có thể nối lại tiền duyên ở cõi âm.
Chỉ là dù cố thế nào nhưng vẫn như mò kim đáy bể, không có chút dấu vết nào để có thể tìm ra. Bây giờ trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Sáng có thể dẫn sát nhập thể, cô đã muốn Lâm Sáng giúp mình xem thử có thể tìm thấy thi hài của Trần Nam Vũ hay không.
“Mấy năm qua chuyện làm ăn buôn bán của nhà họ Trần thuận buồm xuôi gió như vậy, hơn nữa số của cô và Trần Bắc Hoàng đúng là nghịch thiên, tất nhiên không thể thiếu công lao vị trí âm huyệt của Trần Nam Vũ. Hơn nữa, nơi non xanh nước biếc chẳng phải là chỗ tốt đẹp để chôn thây sao, cô cần gì phải khổ sở tìm kiếm.” Lâm Sáng nhìn người phụ nữ đang lo lắng trước mặt, hắn học theo vẻ lạnh nhạt của cô lúc nãy, mở lời.
“Hơn nữa cô cũng biết, thầy tướng số phong thủy chúng tôi vốn là làm chuyện nghịch thiên, cô bảo tôi giúp cô tính ra nơi Lưu Nam Vũ chôn xương, mặc dù không phạm thiên sát nhưng cũng là tiết lộ thiên cơ, nó cũng ảnh hưởng khá lớn đến nhân quả của tôi sau này, nhỡ cả đời tôi khổ cực vậy thì quả thực chẳng có lời!” Hai tay Lâm Sáng khoanh trước ngực, nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Thanh cắn chặt môi, cô ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Sáng chằm chằm, căm hận nói: “Chuyện của mấy người và Trần Bắc Hoàng tôi cũng biết. Vừa nãy anh cũng nói, mấy người muốn đối phó với cậu ta thì nhất định phải phá hỏng nơi này, chúng ta chung một chiến hào, hơn nữa các cậu còn cần tôi!”
“Xin dì Thanh tự trọng, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, tôi không muốn để những đại lão ở Tứ Cửu Thành hận tôi đến tận xương đâu…” Lâm Sáng giả vờ ngại ngùng mất tự nhiên, đẩy nhẹ cánh tay của Hạ Thanh Thanh rồi nhỏ giọng nói.
Lưu Kim Thiên đứng bên nghe vây cũng vô cùng bội phục, da mặt dày đến mức này, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, hơn nữa còn tự tâng bốc mình mà không buồn đỏ mặt, lớn đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn gặp đấy.
“Chỉ cần anh có thể tìm được thi hài của Nam Vũ, anh muốn gì tôi cũng cho anh!” Lâm Sáng vừa nói được một nữa, Hạ Thanh Thanh đã ngắt lời, nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Sáng, ánh mắt đầy kiên quyết.
Từ khi chồng mất, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô chạm vào đàn ông.
Băng cơ ngọc cốt, lòng bàn tay lạnh lẽo, lạnh mềm trắng mịn.
Thoải mái ghê! Trong lòng Lâm Sáng thầm cảm thán, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh Thanh, muốn xem vẻ mặt của người phụ nữ này.
Ánh mắt kiên quyết, nhưng bất ngờ Lâm Sáng phát hiện ra trong ánh mắt của Hạ Thanh Thanh, nếu như mình có thể tìm giúp cô thi hài thật, trước cửa quả phụ nói không chừng sẽ có phát triển chút gì đó, trái tim nhất thời nhộn nhạo. 

Nhấn Mở Bình Luận