Lý Nhược chuyện gì thì cũng có thể tin nhưng chuyện Nghiêm Uy yêu mình cô không tin càng không dám nghĩ đến, cô một mực phủ nhận chuyện này, khẳng định chắc chắn với Nhã Phượng Ly: “Nghiêm Uy không bao giờ yêu tớ đâu, làm sao có thể có chuyện này được chứ? Đúng thật là Nghiêm Uy luôn bảo vệ, che chở cho tớ nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy yêu tớ. Cậu không nghĩ đến đó chỉ là trách nhiệm, nghĩa vụ thôi sao? Nghiêm Uy làm mọi chuyện chẳng qua chỉ là vì danh dự, mặt mũi của Nghiêm gia mà thôi, nếu như tớ thật sự có chuyện gì thì không phải danh tiếng, mặt mũi của Nghiêm gia sẽ bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều sao? Cậu nên nhớ tớ và Nghiêm Uy kết hôn chưa được bao lâu nếu tớ đột ngột chết đi thì chẳng phải Nghiêm Uy bị sẽ người ta nói là có số sát thê hay sao?”
Nhã Phượng Ly gãi nhẹ mũi của mình suy nghĩ những lời mà Lý Nhược nói, cô cảm thấy Lý Nhược nói cũng đúng, cũng có lý nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy Nghiêm Uy thật sự đã có tình cảm với Lý Nhược, ở chung với nhau cũng đã được một thời gian, A Nhược của cô cũng đã nảy sinh tình cảm không lẽ Nghiêm Uy băng giá đến mức một chút tình cảm cũng không có sao? Nhã Phượng Ly không tin chuyện này.
Dù nói thế nào thì Lý Nhược vẫn cảm thấy có lỗi với Nghiêm Uy, bản thân lại tự trách: “Nói đi nói lại thì tất cả đều tại tớ, nếu không phải do tớ thì Nghiêm thị cũng không bị vuột mất dự án quan trọng như thế, sau khi tìm thấy tớ anh ấy còn phải đến bệnh viện chăm sóc tớ không thì dự án ấy có lẽ sẽ còn hy vọng.”
Nhã Phượng Ly thở dài ngồi nhích lại gần Lý Nhược, khoác tay an ủi: “ y da, cậu đừng có tự trách nữa, chuyện đấy cũng đâu có ai muốn xảy ra đâu chứ? Nếu thật sự muốn trách thì phải trách tớ đây này, nếu không phải lúc đó tớ rủ cậu ra ngoài thì đã không có chuyện gì xảy ra.” Đang nói giữa chừng bỗng Nhã Phượng Ly chợt nhớ đến những lời nói giữa Nghiêm Uy và Nghiêm Từ khi đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu, cô vội nói cho Lý Nhược nghe:
“A Nhược! Cái hôm cậu ở trong phòng cấp cứu, ở bên ngoài trong lúc chờ đợi tớ đã vô tình nghe được Nghiêm Uy và Nghiêm Từ nói chuyện với nhau, hai người họ nói vụ tai nạn gì đó của Nghiêm Uy và vụ bắt cóc này rất có thể là do cùng một người gây ra, hiện tại chưa bắt được kẻ đó, chồng của cậu vẫn đang truy lùng tên đó đấy.”
“Cậu nói sao? Vụ tai nạn và chuyện bắt cóc này có thể là do cùng một người gây ra? Cậu chắc là không nghe nhầm đấy chứ?” Lý Nhược sửng sốt, kinh ngạc trước những lời mà Nhã Phượng Ly nói, cô nghi hoặc ngỡ bản thân đã nghe nhầm nên hỏi lại.
Nhã Phượng Ly đáp lại với giọng điệu chắc chắn, tuy lúc đấy toàn bộ tinh thần, sự tập trung của cô chỉ dành cho Lý Nhược đang ở trong phòng cấp cứu nhưng cô dám khẳng định bản thân không có nghe nhầm: “Tớ dám chắc chắn với cậu là tớ không có nghe nhầm, tớ nghe rất rõ hai người họ nói như vậy, tuy chỉ là nghi ngờ nhưng tớ thấy cũng có khả năng lắm đấy chứ nếu không thì làm gì có chuyện trùng hợp đến mức Nghiêm Uy vừa xảy ra chuyện xong thì liền đến cậu.”
Lý Nhược nghe được lời khẳng định chắc chắn từ Nhã Phượng Ly thì cả kinh, cô không ngờ lại còn có chuyện như thế, cô không thể tin được trên đời này lại có người độc ác, đáng sợ đến mức chỉ vì một dự án mà lại đi giết người, giết một lần không thành lại muốn tiếp tục giết. Bỗng nhiên, Lý Nhược cảm thấy rùng mình, sợ hãi, để gầy dựng nên một Nghiêm thị phát triển như hiện tại không biết Nghiêm Uy đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm chứ? Cô cảm thấy nể phục anh vô cùng vì có thể vượt qua hết mọi chuyện nếu đổi lại là cô thì có lẽ đã bị ám ảnh tâm lý một thời gian dài rồi.
Nghiêm thị
Trợ lý cầm một xấp tài liệu bước vào trong phòng làm việc của Nghiêm Uy, nhẹ nhàng đặt lên bàn cho anh, chậm rãi cất tiếng nói: “Đã có kết quả điều tra của kẻ đã đứng sau hai vụ việc rồi, đây chính là toàn bộ thông tin của công ty đã cho người hại chủ tịch và thiếu phu nhân.”
Nghiêm Uy cầm xấp tài liệu trên bàn lên xem, xem được tầm bốn phút Nghiêm Uy đặt tài liệu xuống lạnh lùng cất tiếng nói với trợ lý: “Tiến hành thu mua công ty này cho tôi, còn nữa liên hệ với công ty của chúng ta bên Mỹ mua đứt công ty con của người này luôn cho tôi.”
“Vâng ạ, tôi sẽ liên lạc ngay, vậy còn chủ tịch của công ty đấy thì sao ạ?” Trợ lý đưa mắt nhìn Nghiêm Uy, chờ đợi anh trả lời, trong lòng rất tò mò không biết chủ tịch của anh sẽ xử lý kẻ chủ mưu như thế nào? Với sự hiểu biết của anh về Nghiêm Uy thì chuyện này chắc chắn sẽ không được bỏ qua dễ dàng.
“Đơn giản thôi giao cho cảnh sát, bằng mọi giá phải khiến cho hắn ngồi tù càng lâu càng tốt.” Nghiêm Uy điềm nhiên đáp lại, ngữ điệu lạnh lùng, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì? Muốn làm gì?
Trợ lý Ngô gật đầu nhanh chóng đi làm những gì mà Nghiêm Uy đã phân phó, anh có hơi bất ngờ trước cách xử lý quá nhẹ nhàng của Nghiêm Uy, anh còn tưởng chủ tịch của anh sẽ làm điều gì đó trả thù kẻ đứng sau mọi việc khiến hắn khổ sở trước khi giao cho cảnh sát chứ. Nhưng trợ lý Ngô đã nhầm, Nghiêm Uy quả thật đúng như những gì mà anh nghĩ trước đó, không hề bỏ qua chuyện bắt cóc và vụ tai nạn một cách dễ dàng như thế, Nghiêm Uy thậm chí còn thâm độc, vô tình hơn anh nghĩ rất nhiều.
Xử lý xong hết công việc ở Nghiêm thị, Nghiêm Uy chuẩn bị lái xe đến bệnh viện chăm sóc cho Lý Nhược. Ở bãi đỗ xe, quản gia Trần xuất hiện với hộp canh gà và một túi đồ nho nhỏ trên tay, ông mỉm cười vui vẻ với Nghiêm Uy cẩn thận đưa canh gà cho anh: “Canh gà mà thiếu gia cần đây ạ, còn đây là một số đồ dùng mà thiếu phu nhân cần.”
Nghiêm Uy nhận lấy, lãnh đạm nói: “Cảm ơn ông.” Dứt lời, anh xoay người bước lên xe cẩn thận đặt canh gà trên xe rồi chầm chậm lái xe đi.
Quản gia Trần dõi mắt nhìn theo chiếc xe của Nghiêm Uy, khóe môi của ông cứ liên tục cau lên, thiếu gia của ông đã trở nên ấm áp hơn, biết chăm sóc, quan tâm người khác rồi. Từ sau khi Lý Nhược tỉnh lại thì khẩu phần ăn uống của cô luôn được Nghiêm Uy chuẩn bị vô cùng chu đáo, đầy chất dinh dưỡng, từng món từng món đều phải qua sự kiểm tra của anh, trong lòng của quản gia Trần rất mong chờ, hy vọng mối quan hệ giữa Nghiêm Uy và Lý Nhược càng ngày càng tiến triển hơn.