Thím năm nghe bác sĩ nói Nghiêm Uyên bị gãy chân thì tức giận, trừng trừng mắt nhìn Lý Nhược, giọng điệu đầy trách móc vang lên: “A Nhược! Thím thật không ngờ cháu lại là người như thế đấy, tại sao cháu lại có thể đẩy Tiểu Uyên của chú thím chứ? Tiểu Uyên đã làm gì cháu mà cháu lại như thế? Nếu cháu đã đẩy Tiểu Uyên thì cháu phải chịu trách nhiệm với những gì mà cháu đã gây ra, kể từ giờ cho đến khi chân của Tiểu Uyên khỏi hẳn cháu phải chăm sóc nó.”
“Đúng vậy, cháu nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Uyên đừng làm hại đến nó nữa, nếu không mọi người sẽ không tha thứ cho cháu đâu.” Thím sáu đứng bên cạnh lên tiếng, vẻ mặt cũng không khác mấy với những người ở đấy.
Nghiêm Uyên ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra, cô ta vừa ra liền cất giọng nói: “Mẹ! Mẹ cùng mọi người đừng có trách chị ấy, là do con bất cẩn bị ngã không có liên quan gì đến chị ấy cả, tất cả là do con.” Nghiêm Uyên tỏ vẻ đáng thương, tự trách bản thân khiến cho mọi người càng thêm thương cảm, trách cứ Lý Nhược nhiều hơn.
Nghiêm Từ đứng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng bênh vực cho Lý Nhược: “Mọi người đừng có đổ hoàn toàn mọi chuyện lên A Nhược, con tin A Nhược không có làm chuyện này, làm sao em ấy có thể đẩy Nghiêm Uyên xuống được chứ? Cho dù là có đi chăng nữa thì chắc chắn rằng Nghiêm Uyên đã làm gì đó khiến cho A Nhược tức giận nên em ấy mới lỡ tay đẩy ngã, chứ không có chuyện đang yên đang lành mà em ấy đẩy Nghiêm Uyên xuống đâu.”
Nghiêm Từ nói xong liền liếc mắt sang nhìn Nghiêm Uy, ánh mắt như đang thúc giục Nghiêm Uy lên tiếng bênh vực cho Lý Nhược, Nghiêm Uy lãnh đạm đưa mắt nhìn những người ở đấy bằng cặp mắt khó đoán, dáng vẻ có chút hờ hững cất tiếng: “Cháu ngồi ở đấy đợi A Nhược, không hề nghe thấy một tiếng cãi vả nào từ A Nhược và Nghiêm Uyên cả, càng không nhìn thấy A Nhược đẩy Nghiêm Uyên, cháu ở đấy còn không nhìn thấy thì mọi người đã nhìn thấy vợ cháu đẩy Nghiêm Uyên khi nào mà lại đổ hết mọi chuyện lên cô ấy vậy?”
Những người ở đấy bỗng im lặng không nói được gì nữa, một phần chính là không biết phải đáp trả như thế nào? Một phần là vì ánh mắt của Nghiêm Uy có chút đáng sợ, sắc lạnh khiến bọn họ e dè, thím sáu không chịu thua nhất quyết đổ hết lên đầu của Lý Nhược, buộc cô phải nhận lỗi: “Thím cùng mọi người không nhìn thấy thì đã sao? Lúc đấy chỉ có A Nhược là ở gần với Tiểu Uyên nhất không phải A Nhược đẩy thì là ai? Không lẽ Tiểu Uyên lại cố tình làm mình bị thương sao? Hơn nữa A Nhược là vợ của cháu tất nhiên là cháu phải bênh vực rồi, không nói nhiều nữa, tóm lại vợ cháu có lỗi vì vậy vợ cháu phải chịu trách nhiệm chăm sóc Tiểu Uyên.”
“Phải đó.” Mọi người đồng loạt lên tiếng, ngữ điệu thể hiện rõ sự ép buộc Lý Nhược phải chăm sóc cho Nghiêm Uyên.
Nghiêm Uyên ngồi ở đấy khóe môi nhếch nhẹ lên rồi nhanh chóng thu lại, dáng vẻ vô cùng đắc ý, như vậy thì cô ta có thể thuận lợi ở lại Nghiêm gia mà không sợ đột nhiên bị đuổi đi nữa rồi. Nghiêm Uy, Nghiêm Từ và Lý Nhược không thể nào nói lại gần cả chục người, cuối cùng vẫn phải chấp nhận cho Nghiêm Uyên ở lại Nghiêm gia để Lý Nhược chăm sóc.
Quay trở về Nghiêm gia, Nghiêm Uy buộc phải dời lại ngày đi du lịch rồi thay đồ đi làm, anh gọi cho trợ lý Ngô sắp xếp lại mọi thứ còn bảo trợ lý tìm số điện thoại của Nhã Phượng Ly rồi gửi cho anh. Chưa đầy mười phút số điện thoại của Nhã Phượng Ly đã gửi đến điện thoại của Nghiêm Uy, anh ngay lập tức gọi cho Nhã Phượng Ly, bên kia vừa nghe máy anh đã lên tiếng: “Xin chào, tôi là Nghiêm Uy."
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ “tôi là Nghiêm Uy” đã khiến cho Nhã Phượng Ly tỉnh ngủ hẳn, cô ngồi bật dậy trả lời anh ngay lập tức: “Xin chào anh, Nghiêm tổng! Không biết anh đột nhiên gọi cho tôi là có chuyện gì không?”
“Hiện tại cô có bận gì không? Nếu không thì tôi nhờ cô đến Nghiêm gia trò chuyện sẵn tiện giúp A Nhược một chút.” Nghiêm Uy nói sơ qua cho Nhã Phượng Ly nghe những chuyện đã xảy ra sáng nay, mong cô có thể đến Nghiêm gia có gì giúp Lý Nhược tránh Nghiêm Uyên gây chuyện.
Nhã Phượng Ly nghe xong liền gật đầu đồng ý ngay: “Được chứ, tôi sẽ đến ngay, Nghiêm tổng cứ yên tâm tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy không mất cọng tóc nào.”
Nghiêm Uy nói hai tiếng cảm ơn rồi cúp máy chuẩn bị đi làm, bước xuống dưới lầu anh không quên dặn dò quản gia Trần nếu có chuyện gì phải báo cho anh ngay lập tức, sắp xếp mọi thứ xong xuôi Nghiêm Uy mới an tâm đi làm.
Nghiêm Uy rời khỏi Nghiêm gia đi làm chưa đầy mười lăm phút thì Nhã Phượng Ly đến, Lý Nhược thấy Nhã Phượng Ly đến thì bất ngờ, chuyện chuyến du lịch bị hoãn cô vẫn chưa báo gì cơ mà, sao bạn thân cô lại biết mà đến vậy chứ? Nhã Phượng Ly tiến nhanh về phía Lý Nhược không đợi bạn thân hỏi, cô liền giải đáp thắc mắc: “Tớ biết cậu đang thắc mắc điều gì, là chồng của cậu đã nhờ tớ đến đây để giúp cậu tránh hồ ly tinh đấy làm hại đến cậu, những chuyện sáng nay tớ đã biết hết rồi.”
Lý Nhược không ngờ Nghiêm Uy lại quan tâm đến cô như thế, anh để ý đến những chi tiết nhỏ nhất điều này khiến cho trong lòng của cô trở nên vui, hạnh phúc hơn rất nhiều. Đúng như những gì Nghiêm Uy đã đoán, đến trưa thì Nghiêm Uyên bắt đầu gây chuyện, cô ta chê những món ăn rất dở, ăn không vừa miệng bảo hãy đổi món khác, Lý Nhược nhẫn nhịn đổi món khác, đến nước uống thì hết đòi nước cam lại đòi uống sữa rồi còn chê tấm rèm che quá xấu phải đổi cái khác cho cô ta khiến cho Lý Nhược đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, không chịu được nữa, cô đặt ly sữa lên bàn rồi lớn tiếng quát:
“Đồ ăn nước uống tôi đặt ở đây, cô muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống không thì thôi, còn tấm rèm che xấu thì đừng nhìn, muốn thay thì tự cô đi mà thay, tôi không phải là người hầu của cô mà phục vụ cô.”
Nghiêm Uyên trừng mắt, hất mặt lớn giọng đáp trả: “Cô phải làm, đây là nhiệm vụ là bổn phận của cô, cô hại tôi ra nông nổi này thì cô phải chịu trách nhiệm."
Lý Nhược cười khẩy một tiếng: “Có hại hay không thì tự cô biết, tôi nói rồi tôi để mọi thứ ở đây cô ăn hay không thì tùy cô, không ăn thì nhịn.” Nói xong, Lý Nhược xoay người rời khỏi phòng mặc cho Nghiêm Uyên có gọi như thế nào.
Nghiêm Uyên tức tối sai bảo người hầu nhưng không một ai nghe lời, cô ta càng điên hơn quát mắng: “Các người to gan thật đấy, dám không xem lời nói của tôi ra gì, các người muốn làm loạn hết hay sao?” Cô ta thật không ngờ ngay cả người hầu cũng không nghe lời mình, không xem cô ta ra gì, đợi sau khi Nghiêm Uy quay về nhất định phải nói cho anh biết.
Lý Nhược đứng tựa người vào cửa, hai tay khoanh lại chậm rãi nói với Nghiêm Uyên: “Ở đây cô có quyền gì mà sai bảo người của Nghiêm gia? Cô là ai mà họ phải nghe lời của cô hả? Tôi là nữ chủ nhân ở đây chỉ có tôi mới có quyền còn cô không là gì cả.”
Nghiêm Uyên trở nên điên tiết, cô ta bắt đầu la hét, đập phá đồ đạc chỉ cần trong tầm mắt của cô ta thì nhất định sẽ không có cái nào còn nguyên vẹn, đập ở trong phòng chưa đủ Nghiêm Uyên còn đi ra ngoài, do phải ngồi xe lăn nên phòng của cô ta ở tầng trệt rất dễ đi lại, chỉ trong phút chốc khắp nơi đều là đồ đạc bị vỡ. Nhã Phượng Ly ngồi trong phòng khách không nhịn được nữa, Lý Nhược ngăn Nhã Phượng Ly lại: “Cậu cứ mặc kệ cô ta đi, đợi Nghiêm Uy quay về thấy cảnh này thì tự anh ấy sẽ xử lý.”
“Tớ không thể mặc kệ được nữa rồi, bây giờ tớ sẽ giúp cậu một tay để cho cô ta im lặng một chút.” Nhã Phượng Ly gạt nhẹ tay của Lý Nhược ra tiến đến gần Nghiêm Uyên giơ tay chỉ thẳng vào mặt của cô ta nói: “Bây giờ cô có chịu im không hả? Cô mà còn la hét nữa là tôi sẽ lấy băng keo dán miệng cô lại đấy, còn không ăn thì tôi sẽ bóp miệng của cô rồi đổ hết thức ăn vào.”
Nghiêm Uyên thấy dáng vẻ dữ tợn của Nhã Phượng Ly thì e dè, có hơi sợ, lúc này cô ta mới chịu im lặng không dám làm loạn nữa, nén cơn tức của mình xuống rồi nhờ người hầu đẩy mình vào trong phòng.