Nghiêm Uy đi làm trở về không thấy Lý Nhược đâu đôi mày anh hơi chau lại, không phải bình thường giờ này cô đã quay về nhà rồi hay sao? Sao hôm nay lại về trễ thế? Nghiêm Uy thầm nghĩ chắc Lý Nhược lại đi tám chuyện với Nhã Phượng Ly rồi, anh lên phòng tắm rửa thay đồ đợi cô về mới ăn tối.
Tắm rửa xong rồi xử lý công việc được một lúc khá lâu nhưng vẫn không thấy Lý Nhược về đến, anh lấy điện thoại gọi cho cô nhưng không liên lạc được, không hiểu sao trong lòng của anh bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả, Nghiêm Uy vội gọi cho Nhã Phượng Ly, Nhã Phượng Ly vừa nghe máy thì ngay lập tức anh đã cất giọng hỏi: “A Nhược có đang ở chỗ của cô không?”
Nhã Phượng Ly trả lời lại ngay: “Không, cả ngày hôm nay tôi và A Nhược không hề gặp nhau, Nghiêm tổng, đã có chuyện gì xảy ra với A Nhược rồi sao? Không thấy cậu ấy đâu?”
Trong lòng của Nhã Phượng Ly bắt đầu lo lắng bởi vì khi Lý Nhược có chuyện gì đó Nghiêm Uy mới gọi cho cô.
Nghiêm Uy ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy, anh trở nên lo lắng sợ rằng Lý Nhược đã gặp chuyện gì đó, anh vội vàng gọi cho trợ lý Ngô bảo anh ta điều tra và cử thêm một số người đi tìm Lý Nhược, Nghiêm Uy lấy chìa khóa xe chuẩn bị lái đi tìm kiếm thì bỗng Nghiêm Uyên từ trong phòng đi cà nhắc ra nói với anh: “Nghiêm Uy! Anh đang định đi tìm Lý Nhược sao? Nếu như anh đi tìm cô ấy thì có một nơi rất có thể cô ấy đang ở đó đấy.”
“Là nơi nào?” Nghiêm Uy gấp gáp hỏi Nghiêm Uyên, nếu như có người biết Lý Nhược đang ở đâu thì có lẽ cô không có gặp nguy hiểm.
Nghiêm Uyên cắn môi, ấp úng, giả vờ nhăn nhó, nghiêm trọng trả lời: “Bạn của em mới vừa gọi điện đến nói là đã gặp Lý Nhược cùng… cùng một người đàn ông đi… đi vào khách sạn, trông dáng vẻ của họ rất là thân mật. Em biết rất có thể là anh không tin nhưng anh cứ thử đến đấy xem sao hay là anh không dám đi vì sợ đó là sự thật, anh không dám đối diện với chuyện vợ của mình cùng với người đàn ông khác vào khách sạn.”
Nghiêm Uyên cố tình nói khích Nghiêm Uy muốn anh đi đến khách sạn đấy ngay lập tức.
Nghiêm Từ sau khi hay tin Lý Nhược mất tích anh gấp gáp đến Nghiêm gia, vừa vào đã nghe được những lời nói đấy của Nghiêm Uyên, anh đưa mắt nhìn sang em họ của mình sắc mặt của Nghiêm Uy đã tối sầm lại trông khó coi vô cùng, cả người tỏa ra khí lạnh đến run người, anh quăng cho Nghiêm Uyên một cặp mắt sắc lạnh nói: “Nếu cô dám bịa đặt thì cô sẽ không yên với tôi đâu.”
Dứt lời, Nghiêm Uy, Nghiêm Từ và Nghiêm Uyên đi đến khách sạn, đến nơi Nghiêm Từ ngạc nhiên nhận ra ngay lập tức: “Nghiêm Uy! Đây chẳng phải là khách sạn của em sao?”
Nghiêm Uyên đứng phía sau nhếch môi cười rồi nhanh chóng thu lại, vợ của mình đi ngoại tình ở ngay chính khách sạn của mình như vậy chẳng phải rất thú vị hay sao? Nghiêm Uy không nói gì, mặt mũi càng tối đen hơn, anh bước nhanh vào bên trong vì là ông chủ của nơi này nên rất nhanh anh đã biết được số phòng và lấy được chìa khóa phòng.
Tiếng mở khóa vang lên, Nghiêm Uy đẩy mạnh cánh cửa ra đập vào mắt của anh chính là hình ảnh Lý Nhược đang ngủ cùng với một người đàn ông khác, quần áo thì nằm dưới đất, hai bàn tay anh siết chặt lại, giận dữ vô cùng Nghiêm Từ cả kinh cũng không ngờ được chuyện này. Truyện Full
Nghiêm Uyên giả vờ hốt hoảng thốt lên: “Ôi trời ơi, không ngờ chuyện này lại là thật, ban đầu em còn không tin nữa đấy, không ngờ chị ấy lại là loại phụ nữ như vậy thật là mất mặt Nghiêm gia mà.”
Đúng lúc này, thuốc mê trong người của Lý Nhược đã hết, cô tỉnh lại vừa mở mắt đã nhìn thấy Nghiêm Uy, Nghiêm Từ và cả Nghiêm Uyên đều đứng ở cửa, cô định mở miệng hỏi tại sao cả ba người lại đứng ở đấy nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang nằm bên cạnh mình, cô hốt hoảng kinh hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Uy nhìn Lý Nhược bằng đôi mắt thất vọng, giận dữ, anh im lặng xoay người rời đi, Lý Nhược vội vàng mặc quần áo vào chạy theo giải thích với anh: “Nghiêm Uy! Nghiêm Uy! Anh hãy nghe em giải thích, anh hiểu lầm rồi, em… em thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả, em bị người ta…”
Lý Nhược còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Uy dừng bước quay người lại nói với cô, giọng nói lạnh lẽo chứa đầy sự căm phẫn: “Chuyện đã rành rành như thế em còn muốn giải thích cái gì? Lý Nhược! Anh thật sự không ngờ em lại là loại phụ nữ lăng loàn như thế đấy, chúng ta hãy ly hôn đi, chẳng phải trước giờ em vẫn luôn muốn ly hôn với anh sao? Bây giờ thì ly hôn được rồi đó, anh thật không ngờ rằng em lại dùng cách này để ly hôn với anh, em có biết chuyện này là một nỗi sỉ nhục rất lớn đối với anh và cả Nghiêm gia không hả?”
Đây là lần đầu tiên anh nói nặng lời với một người như vậy, người đấy lại còn là người vợ của mình, trái tim của anh bây giờ rất đau nó như bị ai dùng dao đâm vào vậy.
Nghiêm Uy không cho Lý Nhược giải thích bất kì lời nào, anh hất tay của cô ra rồi rời khỏi khách sạn. Nghiêm Từ vẫn đứng ở đấy hết nhìn Nghiêm Uy rồi quay sang nhìn Lý Nhược, anh bối rối, hoang mang không biết phải làm thế nào, chuyện này chính mắt mọi người nhìn thấy muốn không tin cũng không được, anh nhăn mặt nhíu mày lặng lẽ dìu Nghiêm Uyên quay về, không một ai thấy vẻ mặt của Nghiêm Uyên đang vô cùng đắc ý, vui sướng.
Lý Nhược đứng ở đấy bật khóc nức nở, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Cô thật sự không biết chuyện gì cả, rõ ràng là có người hãm hại cô tại sao anh lại không tin cô chứ? Lý Nhược vội vã bắt taxi quay về Nghiêm gia, cô nhất định phải giải thích rõ với Nghiêm Uy mọi chuyện.
Ngồi ở trên xe, Lý Nhược phát hiện ra điện thoại của mình đã bị người khác tắt nguồn, mở lên lại thì thấy có rất nhiều tin nhắn của Nhã Phượng Ly, cô vừa định gọi cho bạn thân mình thì Nhã Phượng Ly đã gọi đến, cô vừa nghe máy liền nghe thấy giọng của Nhã Phượng Ly hỏi: “A Nhược! Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi, cậu đang ở đâu vậy? Cậu có biết là tớ và Nghiêm tổng rất lo lắng cho cậu không? Cậu không bị làm sao đấy chứ?”
“Tớ không bị làm sao cả, chuyện này tớ sẽ nói sau với cậu, hiện tại tớ phải quay về Nghiêm gia trước đã.” Nói xong, Lý Nhược cúp máy bảo tài xế chạy nhanh hơn một chút, trong lòng của cô bây giờ rất hoảng loạn, cô nhất định phải điều tra ra kẻ nào đã hãm hại mình, tuyệt đối không tha cho kẻ đó.