Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Nghiêm gia

Quản gia Trần thấy Lý Nhược hối hả chạy về, ông bước nhanh đến chau mày hỏi han: “Cháu và thiếu gia đã xảy ra chuyện gì sao? Bác thấy thiếu gia vừa về đến liền đi thẳng vào phòng của mình, sắc mặt trông rất khó coi, mọi người đều cảm thấy run sợ, không dám lên đấy quét dọn luôn đấy, đây là lần đầu tiên bác thấy thiếu gia như thế.”

“Chuyện này cháu sẽ nói với bác sau, bây giờ cháu phải lên trên phòng gặp Nghiêm Uy.”

Lý Nhược vội vàng chạy lên phòng gõ cửa: “Nghiêm Uy! Anh mau mở cửa ra đi, anh phải nghe em giải thích rõ mọi chuyện chứ, anh hãy mau mở cửa ra đi.”

Gõ cửa mãi vẫn không hề thấy Nghiêm Uy ra mở cửa, cánh cửa vẫn đóng chặt, bên trong phòng cũng không có một chút động tĩnh gì, Lý Nhược ngồi bệt xuống ở trước cửa phòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô không bỏ cuộc vẫn luôn gõ cửa nhưng cho dù cô có gõ cửa, có nói thế nào thì Nghiêm Uy cũng không quan tâm đến.

Nghiêm Uyên đứng ở dưới lầu thấy cảnh này thì hả hê vô cùng, thầm nói trong lòng: “Để tôi xem lần này cô vênh váo như thế nào? Nghiêm Uy coi trọng nhất chính là danh dự của bản thân và Nghiêm gia, cô ngủ cùng với người đàn ông khác là điều mà cả đời này anh ấy nhất định sẽ không bao giờ quên, bỏ qua và tha thứ cho cô.”

Nghiêm Từ thấy thế thì không đành lòng, tuy Lý Nhược là người có lỗi nhưng anh không thể cứ để mặc cho cô cứ ngồi ở dưới sàn nhà lạnh lẽo như thế được, Nghiêm Từ bước lên cất giọng nói với cô: “Em đừng có ngồi ở đây nữa, dưới sàn nhà lạnh lắm em sẽ bị cảm đấy, bây giờ cho dù em có nói thế nào thì Nghiêm Uy cũng sẽ không quan tâm đến, không mở cửa nghe em nói đâu, hãy nghe anh quay trở về phòng đi, sáng mai hẵng nói với em ấy.”

Nghiêm Từ dìu Lý Nhược đứng dậy nhưng cô vẫn ngồi ở đấy không muốn đứng lên, anh khẽ nói: “Em hãy về phòng đi, sáng mai Nghiêm Uy vừa ra khỏi phòng anh sẽ ngay lập tức chạy vào gọi em, bây giờ em có ngồi đây chịu lạnh cũng vô dụng thôi.”

Lý Nhược nghe thế mới đồng ý đứng dậy đi vào phòng của mình.

Vừa bước vào phòng Lý Nhược đã ngay lập tức chạy vào phòng tắm cô muốn rửa sạch những vết nhơ, sự kinh tởm mà tên đàn ông đó đã động vào người mình, quần áo vẫn còn mặc trên người, nước từ vòi sen xả xuống khiến cả người cô ướt đẫm, trong làn nước lạnh lẽo ấy còn có nước mắt đau khổ của cô. Lý Nhược ngồi trong phòng tắm khóc rất nhiều, cô vừa khóc ngâm mình trong nước lạnh hơn ba tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài, Lý Nhược hoàn toàn chìm vào giấc ngủ đã là bốn giờ sáng.

Sáng sớm hôm sau, Lý Nhược thức dậy nhìn thấy Nghiêm Uy đang ngồi ở cái bàn gần đấy, cô vội ngồi bật dậy vui vẻ cứ ngỡ anh muốn nghe cô giải thích nhưng thấy trên bàn là giấy ly hôn, cô sửng người, đôi mắt trở nên đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cất tiếng: “Anh thật sự muốn ly hôn với em sao? Tại sao anh không nghe em giải thích chứ? Anh nghĩ em là loại phụ nữ đấy thật sao?”

“Giải thích? Tôi phải nghe em giải thích, biện minh những gì mình đã làm sao? Nếu không phải bạn của Nghiêm Uyên thấy em đi vào khách sạn cùng người đàn ông đấy thì có lẽ bây giờ trên đầu của tôi có một cái sừng to đùng mà bản thân không hề hay biết hơn nữa tôi chỉ tin vào những gì mà mắt mình đã thấy mà thôi, bây giờ em mau ký vào đơn ly hôn đi.” Nghiêm Uy lạnh nhạt đáp lại, một ánh mắt cũng không dành cho Lý Nhược nữa.

“Được, em ký.” Lý Nhược cảm thấy uất ức, tức giận vô cùng, nhìn thấy trên tờ giấy ly hôn đã có chữ ký của Nghiêm Uy, không ngờ anh lại nôn nóng muốn ly hôn với cô như thế, hóa ra từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tin cô cả.

Ký tên xong Nghiêm Uy cầm tờ giấy ly hôn ấy rời khỏi phòng, Lý Nhược ngồi bệt xuống sàn khóc đau đớn, khóc được một lúc cô đứng dậy thu dọn đồ đạc trước khi bước ra khỏi căn phòng cô luyến tiếc đảo mắt nhìn một lần nữa.

Lý Nhược chậm rãi xách vali xuống lầu, quản gia Trần và một số người hầu thấy cô mang hành lý đi xuống thì vội chạy đến hỏi han: “Tại sao cháu lại rời đi vậy? Bác không biết giữa cháu và thiếu gia đã xảy ra chuyện gì nhưng cháu phải ở lại làm rõ mọi chuyện chứ, hai người có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ giải quyết, cháu đừng rời đi.”

Những người hầu khác gật đầu đồng ý với lời nói của quản gia Trần, ai nấy đều níu kéo muốn cô ở lại.

Lý Nhược nở một nụ cười chua xót, tràn đầy sự bi thương, khẽ lắc đầu nói: “Mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi bác ạ.”

Mọi người đi theo Lý Nhược ra đến tận cửa, quản gia Trần vẫn không ngừng níu kéo cô: “Nhưng bên ngoài trời đang mưa rất to, cháu muốn đi thì hãy đợi hết mưa rồi hẳn đi.”

Một người hầu cất giọng gọi thiếu phu nhân liền bị Nghiêm Uy đang từ trên lầu đi xuống lên tiếng phản bác: “Kể từ bây giờ cô ấy đã không còn là thiếu phu nhân của các người nữa, không còn là nữ chủ nhân của Nghiêm gia.”

Quản gia Trần và mấy người hầu đều sửng sốt, cả kinh nhìn Nghiêm Uy, sau khi nghe những lời nói ấy, Lý Nhược quyết tâm rời khỏi Nghiêm gia hơn, cô kéo hành lý đi trong mưa, đã trải qua biết bao nhiêu ngày chủ nhật nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hôm nay chính là ngày chủ nhật buồn, đau khổ nhất cô từng trải. Đi khỏi Nghiêm gia được một khoảng, Lý Nhược xoay đầu lại nhìn lần cuối cùng rồi tiếp tục cất bước đi, nước mắt cùng với nước mắt hòa lẫn với nhau khiến cô không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa rồi.

Đi được một quãng đường khá xa, Lý Nhược cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, cô ngã xuống đường rồi ngất đi.

Chiều tối, Lý Nhược tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, cô gắng gượng ngồi dậy, Lý Hà từ bên ngoài mở cửa đi vào thấy Lý Nhược đang cố ngồi dậy liền vội chạy đến đặt hộp cháo lên bàn rồi đỡ em gái của mình, nhìn thấy chị gái của mình cô kinh ngạc thốt lên với giọng nói vô cùng yếu ớt: “Chị hai? Sao chị lại ở đây?”

Lý Hà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh không trả lời câu hỏi của em gái mà cẩn thận nhắc nhở Lý Nhược: “Em không được xuống giường bệnh đấy, hiện tại sức khỏe của em còn rất yếu, vẫn chưa hạ sốt hẳn đâu em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho em bé trong bụng mình chứ, nằm nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Chị nói sao? Em bé? Em có thai thật sao?” Lý Nhược cả kinh theo phản xạ sờ vào bụng của mình, cảm thấy không thể nào tin được, vốn dĩ chỉ là nghi ngờ bây giờ lại trở thành sự thật, cô thật không biết nên vui hay nên buồn vào lúc này đây.

Lý Hà gật đầu khẳng định sau đấy mới trả lời câu hỏi khi nãy của Lý Nhược: “Thật, khi nãy chị vô tình đi ngang đấy thì thấy có người nằm dưới đường, chị chạy đến gần xem thì phát hiện người đó là em, em có biết lúc đấy chị giật mình kinh sợ đến mức nào không hả? Chị vội đưa em vào bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe cho em xong thì nói em đã mang thai rồi. A Nhược! Em hãy mau nói cho chị biết rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao em lại đi giữa trời mưa như thế còn mang theo cả hành lý nữa.”
Nhấn Mở Bình Luận