Lý Nhược bắt đầu đi làm ở một phòng trà khá nổi tiếng, ở đấy cô đàn violin, tiếng đàn của cô có lúc du dương như một bản tình ca lãng mạn, có lúc lại tươi mát, tràn đầy sức sống nhưng cũng có lúc lại buồn đến đau lòng.
Từng một bản nhạc Lý Nhược đàn đều chứa đầy cảm xúc khiến cho người nghe hoàn toàn đắm chìm vào đấy khó có thể dứt ra được, chỉ trong một thời gian ngắn phòng trà càng đông khách hơn, ai nấy cũng đều đến để thưởng thức âm nhạc.
Mỗi buổi tối sau khi tan làm, Lý Nhược đều được chị gái và anh rể lái xe đến đón, sống cùng với hai người họ cô được chăm sóc vô cùng chu đáo, kĩ lưỡng. Thoáng chốc cái thai trong bụng của Lý Nhược đã hơn tám tháng, cô vẫn đi làm rất chăm chỉ, ông chủ ở đấy rất yêu quý Lý Nhược bởi vì cô không những là gà đẻ trứng vàng cho ông mà cô còn rất hiền lành, tính cách vô cùng tốt.
Hôm nay, trước khi lên biểu diễn Lý Nhược đang ngồi ở dưới sân khấu xem người khác biểu diễn, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc vest bước đến mỉm cười nói với cô: “Xin lỗi cho tôi hỏi cô có phải là Hanna Ly không?”
Lý Nhược có chút ngơ ra nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, nụ cười trên môi của người đàn ông ấy càng đậm hơn, anh ta ngồi xuống đối diện với Lý Nhược, từ từ lấy danh thiếp ra đưa cho cô, giới thiệu: “Xin chào cô Hanna Ly, tôi là Jay người của công ty âm nhạc YE.”
Vừa nghe đến đây thì trong lòng của Lý Nhược đã biết anh ta muốn nói gì tiếp theo rồi, đây không phải là lần đầu cô được nhận lời mời hợp tác từ các công ty lớn về âm nhạc, Lý Nhược làm ở đây hơn một tháng thì tài năng của cô đã được một số công ty để mắt đến nhưng cho đến bây giờ cô chưa đồng ý ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào cả.
Lý Nhược nhìn người đàn ông trước mặt của mình, nhẹ nhàng cất giọng từ chối: “Thành thật xin lỗi trước giờ tôi không có ý định ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào cả.”.
Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Người đàn ông không tỏ ra bất ngờ trước lời từ chối của Lý Nhược khi anh vẫn chưa nói gì cả, vì anh biết trước khi anh ngỏ lời thì có rất nhiều công ty đã mời rồi, tuy bị từ chối nhưng anh vẫn cười nhẹ, ôn hòa nói: “Tôi mong cô hãy suy nghĩ thật kĩ, nếu như có thay đổi muốn vào công ty thì cô hãy liên lạc cho tôi.”
Lý Nhược gật nhẹ đầu, cô sẽ không bao giờ ký với bất kỳ công ty nào cả, bản thân cô không muốn bị gò bó ở một chỗ. Sau khi người đàn ông ấy đi thì Lý Nhược chầm chậm bước lên sân khấu biểu diễn, ông chủ phòng trà đứng từ xa nhìn thấy khách đến chỉ vì muốn nghe Lý Nhược đàn thì thở dài, vì cô sắp nghỉ để sinh bảo bảo rồi nên từ đó đến khi cô quay lại phòng trà sẽ ế ẩm cho mà xem.
- -----------------------------------------------------------------------
Thoáng một cái đã đến ngày sinh, Nhã Phượng Ly giữ đúng lời hứa của mình ở bên cạnh khi Lý Nhược sinh. Khi lý Nhược được đẩy vào phòng sinh, Nhã Phượng Ly sau khi được bác sĩ cho phép vui mừng đi vào cùng. Nhìn thấy Lý Nhược đau đớn như vậy trong lòng vừa khó chịu, đau lòng vừa tức giận thay cho bạn thân mình, trong khi Lý Nhược phải chịu đau đớn khi sinh con thì Nghiêm Uy lại ở bên cạnh ả hồ ly tinh Nghiêm Uyên kia, chỉ mới vừa nghĩ đến thôi đã căm phẫn vô cùng.
Sau nhiều tiếng chịu đau đớn cuối cùng Lý Nhược cũng đã sinh ra một cậu con trai kháu khỉnh, ba mẹ của cô sau khi hay tin cũng bay sang Mỹ. Trong phòng bệnh ai nấy cũng đều vây quanh bảo bảo, Nhã Phượng Ly vừa chọc chọc má của bảo bảo, càng nhìn cô càng nheo mắt lại, trong lòng có chút không vui vì đứa nhỏ này rất rất giống Nghiêm Uy, ngoại trừ đôi mắt giống Lý Nhược ra thì giống Nghiêm Uy y như đúc.
Vừa hết thời gian ở cữ Lý Nhược đi làm lại ngay lập tức, ông chủ thấy cô đi làm lại thì mừng rỡ đến rơi cả nước mắt, suốt thời gian Lý Nhược nghỉ phòng trà vô cùng vắng vẻ ông còn tưởng bản thân không trụ được đến khi cô quay lại nữa chứ.
Lý Nhược không những biểu diễn ở phòng trà mà còn tham gia một số cuộc thi âm nhạc nhờ vào tài năng của mình, cô nhanh chóng thành danh được nhiều người biết đến.
Bảo bảo giống như là ngôi sao may mắn của Lý Nhược, sau khi sinh bảo bảo thì mọi công việc của cô đều rất thuận lợi, cô bắt đầu tham gia các cuộc thi lớn và giành được rất nhiều giải quán quân.
Chưa đầy hai năm Lý Nhược đã trở thành một chuyên gia đánh giá về lĩnh vực âm nhạc được vô số người ngưỡng mộ. Tiền của cô tích góp được cũng khá nhiều, cô dùng số tiền ấy mua một căn hộ nhỏ chuyển ra khỏi nhà của chị gái mình, cô làm phiền bấy lâu nay cũng đã đủ rồi.
Kể từ vụ khủng hoảng khá nghiêm trọng ấy thì Nghiêm thị đã phát triển vượt bậc vượt qua cả lúc trước khiến nhiều người không khỏi trầm trồ khen ngợi Nghiêm Uy, Nghiêm thị phát triển đến mức có một khoảng thời gian trên đài, trên báo đều liên tục nói về Nghiêm thị, Nghiêm Uy.
Nghiêm thị.
Mọi người đang làm việc bỗng nghe tin Nghiêm Uy đang đi đến thì dây thần kinh của ai nấy cũng đều căng như dây đàn, lưng của nhân viên thẳng tắp, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Mỗi nơi Nghiêm Uy đi lướt qua đều bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nhân viên không một ai dám thở mạnh, căng thẳng tột độ.
Nghiêm Uy đi vào thang máy lên phòng làm việc của mình thì nhân viên mới dám thở mạnh, toát cả mồ hôi hột. Từ khi Lý Nhược rời đi thì Nghiêm Uy ít trở về Nghiêm gia, tính tình lãnh đạm hơn rất nhiều, mọi người không thấy anh nở nụ cười nữa, lúc nào cũng mặt mày nghiêm túc, không một ai dám đến gần.
Trong công ty đã hình thành nên hai quy tắc là tuyệt đối không được nhắc đến Nghiêm Uyên, chỉ cần thấy Nghiêm Uyên đến thì nói Nghiêm Uy không có ở đấy hoặc đuổi thẳng ra ngoài. Hai chính là càng không được nhắc đến Lý Nhược, một khi nói ra nếu may mắn thì không sao nhưng xui xẻo thì chính là dọn đồ rời khỏi Nghiêm thị ngay tức khắc.
Trong phòng làm việc, trên màn hình máy tính là những tin tức về Lý Nhược, Nghiêm Uy chăm chú nhìn vào màn hình, nhìn cô gái nhỏ đang được phóng viên vây quanh phỏng vấn không ngừng, đôi mắt của anh không một chút gợn sóng, gương mặt không biểu lộ ra chút biểu cảm nào, không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì trong đầu.