Thời điểm cuối thu, là một thành phố ở phía nam, chênh lệch nhiệt độ khá rõ rệt.
Chưa đến chín giờ, người đi ngoài đường có thể cảm nhận được gió lạnh luồn vào ống chân.
Trước khi vào trường quay, Thẩm Đa đổ gói trà gừng vào bình giữ nhiệt, thêm nước sôi từ bình điện ngoài cửa, rồi lặng lẽ đặt vào tay Lục Mạc Khiên.
Trời lạnh rồi, cần giữ ấm cho cổ họng, đặc biệt là một diễn viên giống như anh. Bởi vì hầu như anh đều tự mình thu âm giọng nói của các nhân vật do chính mình thủ vai, lại thêm mấy chương trình thực tế như này rất ít chỉnh sửa thanh điệu, vì thế anh tuyệt đối không thể bị khản tiếng hay gặp bất cứ vấn đề gì.
Khoảnh khắc Lục Mạc Khiên bước vào, trường quay như rực lửa, nam thần đúng là nam thần, bất kể nơi nào có anh thì nơi đó chứa sức nóng bất diệt.
Đôi chân thon dài lẳng lặng bước tới ngồi bên dãy ghế chờ trang điểm, hai khách mời khác đều đã có mặt, và đang được chuyên viên trang điểm, còn anh vì đến sau nên vẫn phải chờ.
Thần thái Lục Mạc Khiên hôm nay khá tốt, chỉ có đôi mắt hơi thâm cuồng, anh khẽ đá mày với hai đồng nghiệp, rồi lại nghiêm chỉnh ngồi dựa lưng vào thành bàn.
Tiện tay vặn nắp bình giữ nhiệt, khói trắng lượn lờ, dốc lên uống một ngụm trà nhỏ.
Một thoáng sau, chuyên viên trang điểm cho Bạch Tử Nha xong thì tới lượt Lục Mạc Khiên, nãy giờ anh ấy vẫn luôn tỉ mỉ quan sát anh bạn nhỏ, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, không lẽ trong bình nước kia có chứa thứ gì đó đặc biệt?
Không kìm được cơn tò mò, Bạch Tử Nha liền nếm thử một ngụm nước mà Lục Mạc Khiên vừa mới uống, là trà gừng bình thường, chẳng có gì khác biệt, nhưng tại sao trông anh ta lại phơi phới như thế kia?
“Này, anh Lục, cậu hôm nay làm sao thế? Trông cứ như người sắp có tình yêu vậy?”
Thẩm Đa miệng nhanh hơn não, đáp lại lời Bạch Tử Nha: “Mùa xuân của anh Lục sắp nở rộ rồi.”
“Câm miệng…” Sắc mặt Lục Mạc Khiên lập tức thiết lập lại dáng vẻ lạnh như băng, liếc ánh mắt sắc lẹm sang nhìn Thẩm Đa.
Thái độ ấy của Lục Mạc Khiên như muốn nói rõ lời của Thẩm Đa, chưa từng thấy anh ta bị chuyện gì lay động như hiện tại, thật là khiến người ta ngạc nhiên.
Lẽ nào mùa xuân của đại thần đương tới thật rồi sao?
Tuy nhiên, cô gái ngồi bên cạnh anh lại không có ý vui vẻ gì, sắc mặt xám xịt như bầu trời sắp chuyển giông bão, trong đôi con ngươi đen như chim ưng chợt loé lên tia bất bình.
Cô gái ấy là Trình Tĩnh Niên, sao nữ hạng A, đồng thời là tiểu thư tập đoàn Trình Thị nổi tiếng. Từ nhỏ, cô ấy đã mê mẩn Lục Mạc Khiên, vì thế nên mới chọn đi theo con đường diễn xuất, hòng theo kịp bước chân anh.
Mười lăm năm đuổi theo phía sau anh, nhưng anh lại chưa từng ngoái đầu lại nhìn cô ấy, cũng chưa từng xem cô ấy là một người phụ nữ, trong mắt anh, cô ấy chỉ là một đứa em gái nhỏ, cần được bảo vệ kĩ lưỡng trong giới showbitz hỗn tạp này.
Tình cảm mà anh dành cho Trình Tĩnh Niên không quá xa cách, cũng không quá gần gũi, đơn giản chỉ dừng lại ở khoảng cách vừa phải, đó là tình anh em không chung máu mủ, tình huynh muội cùng chung một ngành nghề.
“Anh Lục, anh thực sự đã có người trong lòng rồi sao?” Trình Tĩnh Niên chợt xoay hẳn người sang phía Lục Mạc Khiên, giọng nói ngọt ngào như chiếc kẹo đường, vẻ mặt xinh đẹp thoáng qua tia u sầu.
“Không có…” Phía sau lời nói lại là một nụ cười bóng gió, thực khiến người ta khó hiểu.
Làn da Lục Mạc Khiên khá bóng mịn lại trắng sáng, cho nên chuyên viên trang điểm không cần mất quá nhiều thời gian, chỉ cần dùng một ít kem che khuyết điểm đánh lên phần bọng mắt, dùng lớp kem nền mỏng tán đều trên gương mặt tạc tượng kia, cuối cùng kết thúc bằng việc đánh lên môi một ít son bóng màu đỏ cam nhẹ nhàng.
“Trang điểm xong chưa? Các khách mời lên sân khấu nào.” Đạo diễn cầm rồ-mốt ghé lên miệng nói lớn.
Cuộc bàn luận to nhỏ giữa các khách mời cũng ngưng lại, họ cùng chỉnh trang lại quần áo một lần nữa, rồi đĩnh đạc bước lên sân khấu chính.
Vì là chương trình thực tế, lại không cần diễn, cũng không cần quá nhiều hành động, cho nên sân khấu được trang hoàng khá đơn giản, ánh sáng cũng chỉ có một màu trắng làm chủ đạo, ở chính giữa có đặt một bộ ghế sô pha mềm mỏng bắt mắt, có lẽ là vị trí dành cho khách mời.
Nơi sô pha đã có một nữ MC xinh đẹp ngồi chờ sẵn, khi nghe hiệu lệnh “bắt đầu” của đạo diễn, thì cô ấy liền nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Có rất nhiều câu hỏi được đưa ra, Trình Tĩnh Niên và Bạch Tử Nha đều niềm nở trả lời, riêng Lục Mạc Khiên lại có phần hơi điềm tĩnh, câu trả lời của anh có thể nói là rất tiết kiệm, bao giờ cũng ngắn gọn nhất có thể.
MC chợt hỏi: “Anh Lục, anh có thể bật mí cách tuyển chọn bạn gái của mình trong tương lai, có được không?”
Vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt vững vàng như gang như thép, anh nhẹ đáp: “Tuỳ duyên…”
Cô MC vẫn không từ bỏ, bèn đổi sang cách hỏi khác: “Thế anh muốn bạn gái mình là người như thế nào?”
Qua một thoáng trầm mặc, Lục Mạc Khiên cũng lên tiếng đáp lời: “Là người yêu động vật, đáng yêu lại hay cười, ánh mắt cô ấy như chứa cả bầu trời sao, lấp lánh và rực rỡ. Tôi muốn trong mắt cô ấy chỉ thấy một mình tôi, luôn hướng về phía tôi, âm thầm quan tâm và mãi đứng ở phía sau giõi theo tôi.”
Đôi mắt anh đang nhìn MC đột nhiên nhìn về phía màn hình, ngừng lại một giây, như thế đang nhìn điều gì đó, chờ đợi một ai đó, hoặc có thể chỉ là ngẫu nhiên, không nhìn gì cả.
Tóm lại vô cùng tuỳ ý, không mấy ai để tâm.
Nhưng người trong cuộc lại biết rất rõ.
Thanh que cay trong tay Từ Tuyết Lộ xén rơi xuống giường, cô say mê ngắm nhìn đôi mắt rạng ngời của đại thần, tim chợt thình thịch một tiếng dữ dội, giống như có đoàn tàu hoả chạy qua vậy, tiếng vang ing ỏi truyền tới tận hai lỗ tai, ù ù lên tận đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!