Thở dài thật sâu, Từ Tuyết Lộ nhìn màn đêm vô tận, trong đáy mắt loé lên tia mất mát.
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, mọi thứ thật đẹp đẽ, đẹp đẽ tới mức khiến người ta không muốn tỉnh lại, nhưng cũng thật tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức làm người ta chưa kịp chuẩn bị gì, thì nỗi đau đã ập tới.
Ngoái mắt nhìn xung quanh một thoáng, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn rơi nơi gò má lạnh tanh, làn môi cô cong lên, khi run run vì xúc động, khi lại mỉm cười vì trong lòng chợt nhớ về từng khoảnh khắc bên anh.
“Xin lỗi Mạc Khiên, em đã phản bội lại lời hứa của chúng ta rồi.”
Nhắm chặt hai mắt lại, cố kìm nước mắt ngừng rơi, bàn tay cô nắm thật chặt vào tay kéo của vali, cảm giác đau đớn truyền tới tận tim, nhếch mép môi cười khểnh, cô phải đi rồi!
Trước lúc rời đi, Từ Tuyết Lộ gửi lại một mẩu giấy nơi sảnh bệnh viện, đó là những lời sau cuối mà cô gửi lại anh.
Thời gian nơi đồng hồ vẫn không ngừng trôi qua, Thẩm Đa vừa đáp xuống sân bay liền chạy ngay tới bệnh viện, nhưng cho dù tìm thế nào vẫn chẳng thấy bóng dáng Từ Tuyết Lộ đâu! Hổn hển ghé lại quầy lễ tân, anh hỏi: “Y tá, cho tôi hỏi một chút. Bệnh nhân phòng 362 đi đâu rồi ạ?”
Y tá ngước mắt nhìn, một giây sau liền đáp: “Cô ấy đã xuất viện rồi, à phải, cô ấy có nhờ tôi chuyển mảnh giấy này lại cho anh.”
Run run nhận lấy mảnh giấy từ tay y tá, lòng Thẩm Đa trồi lên dự cảm xấu, lập tức mở ra đọc. Từng nét chữ đều ngay ngắn và xinh đẹp, uyển chuyển mềm mại giống như tâm hồn của cô vậy, nhưng lời lẽ lại khiến người ta cảm thấy bi thương và chua chát xiết bao.
Tức tốc gọi di động cho Lục Mạc Khiên, sau ba tiếng đổ chuông, đầu giây bên kia cũng nhận cuộc gọi: “Sao thế?”
“Anh xuống máy bay chưa?” Giọng nói của Thẩm Đa có phần gấp gáp.
“Vừa xuống.”
“Mau lên, qua sân bay quốc tế tìm Tuyết Lộ, cô ấy để lại một bức thư cho anh rồi rời đi rồi.” Thẩm Đa thúc giục.
Lục Mạc Khiên choáng váng giống như vừa có một hòn đá đè nặng lên đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm dường như mất đi phương hướng, không kịp suy nghĩ, không thể chần chừ, anh vứt hành lý lại, một mình đảo điên chạy về hướng sân bay quốc tế.
Thời điểm này đã gần mười giờ khuya, cho nên khách khứa qua lại cũng thưa thớt hẳn. Lục Mạc Khiên như rắn không đầu, cứ bạt mạng lao về trước, thi thoảng lại thấy anh uốn dẻo mình luồn lách khỏi vật cản, rồi lập tức lấy lại thăng bằng tiếp tục vươn lên.
Anh nhất định phải tới kịp, kịp trước khi Từ Tuyết Lộ lên máy bay, cô nhất định phải chờ, chờ anh tới.
Giữa màn không thênh thang, hàng trăm bóng lưng quay lại với anh, anh cố gắng kiếm tìm, tìm bóng dáng quen thuộc, nhưng lại chẳng thấy đâu.
Chống tay trên đầu gối, cúi đầu xuống sàn thở hổn hển, rồi lại ngước mắt lên nhìn bảng tham chiếu giờ giấc khởi hành, chỉ còn hai mươi phút nữa là máy bay sẽ cất cánh, không còn thời gian để anh nghỉ ngơi, anh lại tiếp tục bạt mạn chạy vạy khắp nơi.
Có những cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng lại nhẫn tâm để chúng ta không thể nhìn thấy nhau, bóng lưng cô ẩn duật, rồi cũng khuất hẳn trong dãy người xếp hàng đi vào cửa an ninh, vừa lúc đó anh mới quay đầu lại nhìn, trước mắt chỉ còn sót lại những gương mặt xa lạ. Cứ như thế họ đành lướt qua nhau, nhưng lại chưa từng nhận ra sự xuất hiện của đối phương.
Trước ngưỡng cửa sân bay rộng lớn, Lục Mạc Khiên đau đớn ngước nhìn lên bầu trời đen mịt, cánh máy bay đang dần lên cao, ánh đèn sáng rực như một ngôi sao lấp lánh, đang hướng lên phía bầu trời mênh mông, sang sảng trong bóng đêm phủ kín. Khoảnh cách mỗi lúc một xa, xa mãi, cho tới khi không còn nhìn thấy được nữa, thì thực sự đã vụt khỏi tầm tay.
“Sao rồi?” Thẩm Đa vừa chạy tới, nhịp thở nặng nề tới mức đau đến tận tim.
“Đi rồi.” Giọng nói Lục Mạc Khiên trầm thấp, trong ánh mắt loé lên tia mất mát, sâu cõi lòng như có hàng ngàn mũi dao đang đục khoét, từng chút một bào mòn đi linh hồn anh. “Đặt cho tôi một tấm vé gần nhất đi nước S, ngay bây giờ càng tốt.”
“Chuyến bay này là cuối cùng của ngày hôm nay rồi.” Thẩm Đa khó nhọc nói, tim thình thịch như sắp vỡ tan.
“Tại sao cô ấy lại rời đi đột ngột như thế?” Thanh âm lạnh như băng, truyền tới tai Thẩm Đa, đông cứng thân thể anh ta lại.
“Nghe nói hồi chiều Trình Tĩnh Niên có tới gặp cô ấy.” Do dự một thoáng, rồi Thẩm Đa cũng không ngăn nổi miệng, đành nói ra sự thật.
Không nói không rằng, trực tiếp quay lưng rời đi, khí hàn toả ra nơi người Lục Mạc Khiên mỗi lúc một đậm đặc, ánh mắt mang sát khí chằng chịt, cứ giống như thể đi giết người không bằng.
“Này… anh Lục, anh đi đâu thế?” Thẩm Đa còn chưa nói hết lời thì bóng dáng Lục Mạc Khiên đã khuất hẳn.
Chân dài đúng là một lợi thế…
Mười giờ ba mươi phút tại khu nhà ở cao cấp ngoại thành tây…
Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian vắng lặng, Trình Tĩnh Niên ngờ vực ra mở cửa, còn chưa định thần được người tới là ai thì đã bị một bàn tay thô bạo đẩy vào trong, một giây kế tiếp, “rầm” lên một tiếng cửa liền đóng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!