Máy bay cất cánh, sau tám giờ đồng hồ bay, cuối cùng anh cũng đáp xuống sân bay F của nước S.
Lục Mạc Khiên kéo theo vali, lịch lãm đi ra từ cửa sân bay quốc tế. Anh vận chiếc quần Tây đen sơ vin áo T-shirt trắng, bên ngoài khoác tấm áo kaki mỏng. Chân đi giày sneaker trắng viền xanh, dáng hình cao ráo soái ca, đơn điệu nhưng không hề bị lu mờ, ngời ngời toả sáng giữa đám đông kín mít.
Quay mắt nhìn quanh, Lục Mạc Khiên cố tìm một người bản địa để hỏi chuyện. “Xin chào, cho tôi hỏi làm sao để tới được địa chỉ này?”
Trên màn hình điện thoại sáng chói, hiện lên tấm hình căn cước công dân của một cô gái trẻ, đó là địa chỉ duy nhất mà Lục Mạc Khiên có được, cũng là thông tin hiếm hoi để anh ấp ủ một tia hi vọng nhỏ nhoi.
“Anh phải bắt một chuyến bay nội địa nữa, sau đó mới bắt taxi tới nơi này được.” Người đàn ông kia trả lời.
“Cảm ơn.”
“Không có gì!”
Di chuyển sang sân bay nội địa, Lục Mạc Khiên mua tấm vé sớm nhất đáp tới sân bay B, của tỉnh Dương Châu.
Thời điểm này nước S dần chuyển đông, đi ngoài đường sẽ có cảm giác hơi lạnh thẩm thấu tận da thịt.
Lục Mạc Khiên bỡ ngỡ như trẻ con bị lạc, tất cả mọi thứ xuất hiện trước mắt anh đều xa lạ, thậm chí là không khỏi cảm thấy lạc lõng, vì anh chẳng thể nào hiểu nổi người ta đang nói gì, chỉ có thể cắm phone bật lên một bản nhạc chill bay bổng.
Thời điểm anh đáp xuống sân bay B, trời đã sẩm tối, không thể tiếp tục di chuyển, chỉ đành nghỉ tạm một đêm tại khách sạn.
Thì ra cảm giác ở chung cùng một bầu trời với người mình yêu nó là như thế, có nao nao, có vội vã, có âu lo, và có cả rối bời.
Tuy anh không rõ bây giờ cô đang nơi đâu, có mang nỗi nhớ giống như anh hay không, nhưng đối với anh mọi khoảnh khắc này khó lòng quên lãng. Anh không bốc đồng, không nông cạn, nhưng lại cực kì liều lĩnh, thậm chí là có chút mạo hiểm. Anh không thân thuộc nơi đây, cũng chẳng am hiểu tiếng bản xứ, lại không có phương thức liên lạc, cũng không hề biết rõ là hiện giờ cô đang sống ở nơi nào, đơn giản anh chỉ nghĩ, là anh nhất định phải đi tìm cô, không thể để vụt mất cô.
Đây không phải là lần đầu tiên anh làm càn, cũng không phải lần đầu chấp nhận đánh đổi, nhưng là lần đầu tiên anh vì một người.
Trải qua gần nửa đời người, đi qua không ít thăng trầm của cuộc sống, có vui vẻ hạnh phúc, có nước mắt tủi hờn, cũng từng gặp vô vàn hạng người, đủ các thể loại không thể nào đếm xuể, nhưng duy chỉ có cô vẫn luôn để lại dấu ấn khó quên trong trái tim anh, khiến anh không cách gì tự chủ được chính mình, không thể kiềm chế được nỗi nhớ dạt dào ấy. Cô giống như ngọn hải đăng rực rỡ, anh liền nhìn thấy đã muốn cập bờ.
Tản sáng, Lục Mạc Khiên đã thức dậy, anh tức tốc bắt taxi tìm tới địa chỉ ghi trên tấm thẻ căn cước.
Trời đất bao la, biển người rộng lớn, biết tìm ở đâu bây giờ?
Bỗng chốc, một ý nghĩ táo bạo hiện ra trong đầu Lục Mạc Khiên. “Bác tài, tới trường trung học của xã.”
“Vâng…”
Nơi ấy là một ngôi làng nhỏ bé, cách trung tâm thành phố chừng năm mươi cây số, xung quanh ngập màu xanh mạ non mơn mởn, những ngôi nhà mái lợp đỏ tươi san sát, xa xa là ngọn đồi nhấp nhô mờ ảo trong màn sương ban mai.
Hiện ra trước mắt Lục Mạc Khiên là một ngôi trường khang trang, trên cao có in dòng chữ “tiên học lễ, hậu học văn”, nhìn lên thêm khoảng một tấc là bảng tên ngôi trường.
Chầm chậm bước vào, sắc hoa dã quỳ nở rộ, hương thơm ban mai phảng phất, những giọt sương thu đông còn đọng lại trên nhành cỏ xanh, cao cao là tán cây khẽ đưa đẩy, có một cơn gió thoảng qua.
Nơi đây không ồn ào, không xô bồ tấp nập, bình dị nhưng ấm áp, đặc biệt có tiếng cười thật vô tư. Lục Mạc Khiên đứng nơi cửa chính, chậm rãi liếc nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy yêu quý nơi đây đến lạ.
Từ ngày bước chân vào giới showbitz, anh chỉ điên cuồng lao theo tốc độ của thời gian, đuổi theo thứ ánh sáng sân khấu mờ ảo, mà lãng quên đi sự bình yên xung quanh.
“Cho hỏi cậu tìm ai?” Chất giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía sau lưng Lục Mạc Khiên, theo bản năng, anh quay đầu lại nhìn, làn môi mềm khẽ mỉm cười nhẹ.
Lịch sự tháo kính mắt xuống, Lục Mạc Khiên nói: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút.”
“Mời cậu vào trong.” Người phụ nữ hướng cánh tay về căn phòng đầu dãy nhà phía Tây, đồng thời bước về phía trước.
Lục Mạc Khiên đảo bước theo sau, anh chăm chú ngắm nhìn rồi thầm đưa ra nhận xét về người phụ nữ ấy. Dáng hình khoảng chừng một mét sáu mươi, mái tóc đen mượt buông xoã qua vai, diện sét đồ đen trắng đơn giản, trên tay xách chiếc cặp đựng giáo án và thiết bị. Gương mặt hiền lành khả ái, đôi mắt một mí, có hốc mắt hơi sâu và thâm sạm, chóp mũi cao Tây, đặc biệt, cô ấy có nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
“Mời cậu ngồi.” Bàn tay cô ấy hướng về chiếc ghế trống bên góc phòng, tiện tay rót ly nước đặt xuống trước mặt anh. “Cậu cần hỏi điều gì?”
“Tôi muốn tìm người này, không biết chị có từng gặp qua hay chưa?” Lục Mạc Khiên mở điện thoại, lấy ra bức hình chụp của Từ Tuyết Lộ, đưa về phía người phụ nữ trung niên.
Ánh mắt người phụ nữ loé lên tia sáng, đôi con ngươi như chim ưng chợt chững lại vài giây, tựa hồ như rất quen thuộc, cũng rất gần gũi. ”Đây là học trò cũ của tôi.”
Lục Mạc Khiên kích động, há hốc miệng mất nửa ngày, như kiến càng sắp chết đuối bắt gặp được cành cây, đôi mắt đen láy như nai con ngơ ngác. “Thật vậy sao? Vậy chị có biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu hay không? Hoặc là có số điện thoại của cô ấy không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!