Ánh sáng dập dìu màu xám bạc, chân trời rực rỡ như quả cam khổng lồ.
Trời đang dần chuyển đông, màn sương buông xuống mỗi lúc một dày đặc, bóng đêm nhanh chóng bao quanh, giống như bàn tay khổng lồ ôm trọn cả thế giới.
Đan chặt mười ngón tay vào nhau, sánh bước trên con đường dài hẹp. Không ai nói với ai câu gì, chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười nhẹ nhàng, như ánh nắng rực rỡ giữa màn đêm đen kịt, như làn gió xuân lướt qua giữa tiết trời đông buốt giá.
Trong lòng Lục Mạc Khiên đột nhiên có chút tham vọng, giá như thời gian có thể ngừng lại tại thời điểm này thì tốt biết mấy. Có em, có mây trời, giống như anh có được cả thế giới.
“Tuyết Lộ…” Anh ngọt ngào gọi tên cô.
“Hử…” Theo bản năng cô phản ứng lại, nhẹ quay mặt nhìn vào mắt anh. “Sao thế?”
“Em có thể…” Đột nhiên Lục Mạc Khiên khựng lại, giống như có gì đó bóp nghẹn nơi cổ họng anh, không cách gì mở miệng ra được. Anh rất muốn kéo cô về bên mình, muốn cô bước vào thế giới của anh, cùng vui buồn, cùng sẻ chia, cùng đi về, vĩnh viễn không bao giờ phải rời xa.
Anh thừa nhận, cô gái ấy rất hút hồn, chỉ mới nhìn vào đôi mắt linh khí, thuần khiết của cô thôi, đã làm cho người ta mê hồn, khao khát muốn được chiếm lĩnh bị.
Càng để cô ở nơi xa, anh càng không thể yên lòng, anh thực sự sợ, sợ khoảng cách và thời gian sẽ giết chết đi một tình yêu.
Có người từng nói: Yêu xa giống như một ván bài, mà tiền đặc cược chính là thanh xuân.
Không ai định nghĩa được hai chữ “thanh xuân”, cũng chẳng có ai đưa ra được một chiều dài cụ thể cho quãng thanh xuân ấy, đời người sống dài nhất cũng chỉ được trăm năm, mà thanh xuân cũng chỉ có một lần, sao anh nỡ để cô phải tiếc nuối, phải hối hận được chứ?
Yêu người nổi tiếng vốn đã thiệt thòi, yêu xa lại càng thiệt thòi hơn.
Nhưng anh lại sợ mình nói đột ngột quá sẽ doạ cô chạy mất. Nếu như cô thực sự cùng anh rời đi thì cũng đồng nghĩa sẽ phải xa cách gia đình, người thân, rời xa khỏi nơi này, cũng không biết lần sau trở lại mọi thứ đã đổi thay như thế nào.
“Gì mà trông vẻ mặt anh nghiêm trọng như thế?” Từ Tuyết Lộ cười vu vơ, đưa tay chạm tới sống mũi anh, có ý chọc.
“Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi em là gần tới chưa. Anh đã mệt rồi!” Cong khoé môi vẽ lên đường cong vừa phải, Lục Mạc Khiên cố thoát ra khỏi luồng suy nghĩ viển vông.
“Sắp rồi, ở phía trước kia kìa.” Cánh tay cô chỉ về hướng bóng tối mịt mờ.
Nơi họ tới là một căn nhà bình dị, bức tường gạch phủ sơn xanh, mái ngói đỏ dần bị năm tháng phai mờ, bên cạnh là khu vườn rộng lớn tràn ngập cây xanh và hoa cỏ. Trước sân có hai ông bà già đang lọ mọ chăm sóc khóm hoa Bách Hợp màu hồng tươi, trên gương mặt chằng chịu vết nhăn vì thời gian để lại chợt hé lên nụ cười, nụ cười giản đơn nhưng thật hạnh phúc.
“Ông bà, cháu trở về rồi.” Giọng nói của Từ Tuyết Lộ có chút nghẹn ngào. Mỗi lần trở về, cô đều nhìn thấy khoảnh khắc hạnh phúc ấy, nụ cười ấy, nhưng sâu trong thâm tâm cô thực sự rất sợ, sợ một ngày nào đó khi mình trở về, khoảnh khắc ấy đột nhiên biến mất, mà căn nhà này chỉ còn lại sự quạnh hiu và đơn độc của thời gian.
Con người ta thực kì lạ, khi còn bé cứ muốn thời gian trôi qua thật nhanh, để trở thành người lớn, nhưng khi thực sự đã trưởng thành rồi, lại muốn quay trở về những tháng ngày tuổi thơ xa xưa ấy.
Hiện thực giúp cô nhận ra, con người càng trưởng thành, thì đường về nhà càng xa.
Khoé mi cô chợt lã chã, bóng bẩy và sánh sánh, tầm nhìn cũng bị thu hẹp, mọi thứ trước mắt hiện lên thực mơ hồ.
Hình ảnh hai ông bà già lọm khọm bước tới, nhẹ nhàng ôm chầm cô vào lòng, đôi bàn tay nhăn nheo vỗ vỗ nhẹ bờ lưng cô, đôi mắt rơm rớm màu trắng trong suốt, giống như tấm thuỷ tinh nhỏ bé, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy mơ hồ. “Sao lâu như vậy cháu mới trở về?”
Sụt sịt mấy tiếng, giọng nói Từ Tuyết Lộ nghẹn ngào: “Dạo này công việc của cháu hơi bận.”
“Đứa trẻ ngốc, đừng mải lo cho công việc quá, coi cháu gầy tới mức này rồi.” Bà nhích người ra một khoảng, đứng đối diện với Từ Tuyết Lộ, đôi mắt nhiu lại, như muốn nhìn thật rõ.
“Đâu có! Cháu vẫn còn nhiều da thịt lắm!” Từ Tuyết Lộ dang cánh tay ra, niềm nở hé lên nụ cười ngọt ngào.
Trong không gian vắng lặng vang lên câu nói tiếng cười, cảm giác giống như con người có thể ngự trị cả đất trời.
Từ Kiến Quốc bỗng chốc ngưng lại, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Mạc Khiên, hình như giờ đây họ mới nhận ra sự xuất hiện của một chàng trai lạ. “Tiểu Lộ, là bạn trai của cháu sao?”
Từ Tuyết Lộ khẽ cười, ngoảnh về phía Từ Kiến Quốc rồi nói: “Dạ không phải, anh ấy là một người bạn nước ngoài của con thôi à.”
Viên Hồng nhiu mày, quan sát chàng trai trẻ tuổi trước mặt một thoáng rồi gật gật đầu: “Được đó, vừa đẹp trai lại cao to. Tiểu Lộ, bao giờ hai đứa kết hôn?”
Gương mặt kiều diễm của Từ Tuyệt Lộ cụp xuống, tuổi cô không còn ít, cũng hiếm khi dẫn theo chàng trai nào về nhà, đương nhiên sự có mặt của Lục Mạc Khiên sẽ không thoát khỏi hiểu nhầm. Cũng may là anh nghe không hiểu, nếu không thì cô không biết để mặt mũi ở đâu.
Cô không rõ là mình có nên nói thật hay không, nhưng, nếu như gia đình cô biết anh là một đại minh tinh chắc chắn sẽ phản đối, bởi vì, họ chỉ muốn cô có một cuộc sống bình yên, giản dị, không cầu mong tiền tài phú quý, chỉ mong hạnh phúc trọn kiếp này.
Ngày trước khi thông tin chạy theo thần tượng của cô bị rò rỉ, cả nhà đã nhảy cuỗng lên phản đối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!