Hương khói xông ra từ khu bếp, ánh lửa vàng hừng hực toả ra hơi ấm, quyện cùng mùi vị thức ăn thơm lừng.
Bữa tối quây quần trước sân, tuy đơn giản nhưng lại có rất nhiều tiếng cười, những câu chuyện ngày thơ bé của cô được ông bà nhắc lại, mọi thứ cứ ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua thôi, chớp mắt một cái, cô đã hai mươi tám tuổi đầu.
Cơn gió đi ngang qua, khẽ làm nhành cây Đinh Lăng phe phất.
Sự yên lặng tạo nên sự bình yên, tiếng cười tạo ra sự bình dị, khung cảnh êm ả tạo nên cảm giác an tâm.
Dùng xong bữa, Lục Mạc Khiên xung phong rửa chén bát, khiến Từ Tuyết Lộ kinh ngạc: “Anh làm được không?”
Lục Mạc Khiên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái bé nhỏ: “Chỉ cần em đứng cạnh anh là được.”
Chân mày của Từ Tuyết Lộ nhướng lên xuống lên tục: “Em cũng muốn xem thử phong thái nam thần lúc rửa bát sẽ trông như thế nào?”
“Đương nhiên là vẫn đẹp trai.” Anh khẽ mỉm cười nói.
“Tự luyến.” Cô mím chặt môi như cố nén cười.
Đúng lúc đó có một bàn tay vòng qua người cô. Nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, tách một tiếng, nước ào ào chảy ra, rơi xuống đôi bàn tay của Từ Tuyết Lộ.
“Tuyết Lộ…” Bên mang tai văng vẳng lại tiếng gọi ngọt ngào.
“Hả?” Cô khẽ quay góc nghiêng ba mươi đột, một làn gió dữ dội thổi tới, cánh môi anh đào bị chặn lại, hơi thở nam tính phà phà bao quanh lấy người cô, khiến toàn thân cô nóng như lửa đốt, mặt ửng đỏ như trái cà chua chín.
“Làm gì thế? Lỡ ông bà thấy thì sao?” Từ Tuyết Lộ luống cuống, cố thoát ra khỏi bài toán nhu tình của anh, cúi đầu, luồn lách ra khỏi vòng tay ôn tồn của sói.
“Thấy thì sao? Anh cũng đâu có ý định giấu diếm mối quan hệ này với người nhà.” Đuôi mày của Lục Mạc Khiên khẽ nhướng lên, khiến gương mặt anh trở nên gian manh hơn bao giờ hết.
Từ Tuyết Lộ ngại ngùng quay lưng, nắm bàn tay thành nắm đấm, cảm giác ướt át truyền tới, cứ mỗi khi căng thẳng là bàn tay cô lại tiết ra mồ hôi. “Mau rửa chén đi.”
“Tuân lệnh bà xã.” Môi nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, anh ghé sát gáy cô, nhỏ giọng thầm thì.
Hai chữ “bà xã” như hoá thành luồng nước ấm chảy vào lòng Từ Tuyết Lộ, khiến đôi gò má cô nóng hừng hực như hòn than hồng, trái tim thình thịch như sấm, hỗn loạn vô cùng.
Chầm chậm xoay người, cô say mê ngắm nhìn vẻ mặt cắt ngang của người đàn ông trước mặt, bất kể khi anh đùa giỡn hay nghiêm túc cũng đều cuốn hút, giống như ánh sáng sao đêm, tuy nhỏ bé nhưng lại rất rực rỡ.
Anh ngước nhìn cô, con ngươi đen bóng như gom hết sao trên trời giấu vào đôi mắt. Còn cô lại đem lòng yêu vì sao ấy, khiến những ngôi sao trong mắt anh rơi vào lòng cô, biến thành những đoá hoa rực rỡ, khắp không gian đều là hơi thở ngọt ngào.
Giữa khoảng trời mênh mông, bóng đêm vô tận, hai người họ giống như ánh sáng chói chang, dù bé nhỏ nhưng lại không hề sợ hãi, tiếng tim đập loạn nhịp hoà trong tiếng nước chảy róc rách, cảm giác như có luồng điện xoẹc qua trong lòng, dấy lên niềm hạnh phúc khó có thể diễn tả thành lời.
“Hai đứa xong chưa? Mau vào nhà ăn hoa quả đi.” Từ xa vọng lại tiếng nói già khụ, khiến cả hai thoát tục ra khỏi những ái ân của cặp tình nhân chớm nở.
******
Đêm khuya lành lạnh, Từ Tuyết Lộ ngẩn người nhìn bóng đêm vô tận, thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài thật sâu, bất chợt cô cảm thấy một cái áo khoác phủ lên vai mình, quay đầu lại nhìn thì chạm phải sự dịu dàng của Lục Mạc Khiên.
Ánh mắt Lục Mạc Khiên dừng lại ở cuốn sách trên tay cô, nhẹ nhàng đoạt lấy, lật từng trang sách ra xem, là một bộ truyện ngôn tình đang hót trong thời gian gần đây.
Tác giả của cuốn tiểu thuyết là một cô gái bí ẩn, rất nhiều lời đồn đại về người ấy, có người bảo đó là một bà cô già ế chỏng chơ, có người lại nói cô ấy là một cô gái trẻ đầy mộng mơ, nhưng chưa một ai biết được gương mặt thật của cô ấy. Mặc dù thi thoảng vẫn có mấy bài báo viết về cô ấy, nhưng lại chưa từng có một bức hình nào cả. Mọi thông tin về cô ấy vẫn là một ẩn số.
“Em thích truyện của người này sao?” Lục Mạc Khiên khẽ gấp cuốn sách lại, vòng hai tay khoanh lại trước ngực, nghiêm túc hỏi.
“Cũng khá thích.” Từ Tuyết Lộ miễn cưỡng gật đầu, khoé mắt hiện lên chút bối rối. “Anh cũng biết tác giả này sao?”
“Không biết. Chỉ là thi thoảng đọc báo có biết một số thông tin thôi!” Lục Mạc Khiên đáp.
Phải rồi, trên báo vẫn thường đưa tin, nhưng tin tức có lúc thật lúc giả. Cũng đã có những bộ truyện được chuyển thể thành phim, và rất thành công.
“Anh Lục…” Từ Tuyết Lộ ngoảnh sang nhìn anh, khẽ gọi.
Lục Mạc Khiên lặng im lắng nghe, ánh mắt ngập tràn sự thâm tình và dịu dàng: “Sao thế?”
Sau một thoáng im lặng, một thoáng chần chừ, rồi Từ Tuyết Lộ cũng mở lời hỏi: “Anh đã bao giờ cảm thấy hối hận khi lựa chọn con đường trở thành ngôi sao chưa?”
“Chưa từng.” Lục Mạc Khiên trớ người, bờ vai kề cạnh cô, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy, kéo cô sát vào lòng mình. “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, cứ hết mình với cái gọi là thanh xuân đi.”
Ánh mắt cô rụt rè như thú cưng bị thương, giống như vừa bị ai đó tổn thương sâu sắc. “Vậy những lúc anh đọc được bình luận không tốt thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!