Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta.
Mặc kệ ngày mai như thế nào, hãy cứ sống hết lòng cho hiện tại, bất luận tương lai xán lạn hay tàn phai, phải khóc hay cười, buồn hay vui, thì cứ bất chấp mà sống hết ngày hôm nay thật vui vẻ.
Hơi lạnh truyền tới, cổ tay Lục Mạc Khiên bị nắm chặt, bất giác bị lôi đi. “Em đưa anh tới chỗ này.”
Nhìn chiếc xe máy màu đen đỏ, lòng anh đột nhiên run lên, đôi mày co rúm lại thành một nhúm, lưỡng lự nói: “Đi bằng cái này sao?”
“Ừm…” Từ Tuyết Lộ bước tới, nhón chân lên cao, đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu anh, mỉm cười nhẹ trấn an tinh thần. “Không sao đâu! Em chạy vững lắm!”
Suốt dọc đường anh ôm chặt lấy eo cô, toàn thân run run lên, đôi khi gặp phải đoạn đường ngoằn ngoèo lại nhắm bặt hai mắt lại, tim thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kỳ thực, đây là lần đầu tiên anh ngồi xe máy, cứ cảm giác như chỉ cần mình buông tay thì sẽ rơi xuống.
Làn gió đông lạnh lẽo thổi qua, thẩm thấu vào ống quần, quết lên da thịt một lớp băng tuyết dày cộm.
Tuy nơi này không lạnh tới mức tuyết rơi, nhưng mùa đông vẫn rất buốt giá.
Ngoài đường, người qua lại thưa thớt hẳn, ai ai cũng khoác trên mình tấm áo choàng, áo phao dày cộm, cổ đeo khăn, tay chân đi vớ.
Nơi họ tới là một khu chợ sầm uất của thị trấn, vừa bước vào ngưỡng cửa chính liền ngửi thấy mùi ngào ngạt của thức ăn, hai bên cánh là những sạp rau củ quả, thịt cá, hoa tươi, đầy đủ các loại.
“Sao em lại đưa anh tới đây?” Lục Mạc Khiên liếc nhìn qua, rồi quay sang hỏi Từ Tuyết Lộ.
“Muốn ăn đặc sản tuyệt đối không thể bỏ qua nơi này được.” Cô ghé sát vành tai anh thầm thì, miệng hé lên nụ cười rực rỡ. “Xem như chúng ta đi hẹn hò đi.”
Thức ăn không có gì đặc biệt, nhưng hương vị khá là đặc biệt, khiến người ta không thể nào quên, món bánh cuốn mềm mại trắng sáng, ăn vào miệng liền cảm giác tan chảy ngay, kết hợp thêm chén nước chấm đậm đà, thì quá là hoàn hảo. Kế bên có bán món bánh rán giòn giòn, bên trong là nhân đậu xanh, lớp vỏ bên ngoài vàng ươm phủ lớp bạc trắng bằng đường cát. Còn có món bánh đen đen được bao bọc bởi lớp lá chuối khô, tạo nên hương vị ngọt nhưng không ngấy, thơm nhưng không quá cầu kì.
Dạo quanh một vòng khu chợ, mua tất thảy những món đồ cần mua, rồi họ ghé vào một cửa hàng nhỏ cuối dãy, gọi ra hai bát phở gà nóng hổi, hương thơm của nước hầm gà, kết hợp cùng sự thanh mát của các loại gia vị và rau thơm, quyện cùng làn khói trắng bay bay, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn ngay.
“Anh thử đi, món này rất ngon đó.” Từ Tuyết Lộ đưa đôi đũa đã lau chùi cẩn thận đặt vào tay Lục Mạc Khiên.
Anh cúi nhẹ đầu, gắp lên một vài sợi phở trắng óng dài thơm, cho vào miệng, chầm chậm nhai, hương vị đậm đà của nước sốt, cùng sự mềm mại tan chảy của những sợi bún gạo, như chất nghiện thấm dần vào lòng anh. “Ngon, thực sự rất ngon.”
Đương lúc cô say mê ngắm nhìn anh, thì bất chợt một dáng hình nam nhân khác xuất hiện đứng cạnh anh, cô ngẩng đầu nhìn lên, là năm chàng trai cùng tới.
Là người quen, nhưng cũng là người lạ, kì thực cô không muốn gặp lại, nhưng đã gặp rồi, cũng không thể nào làm ngơ, chỉ có thể gượng cười chào hỏi. “Lâu ngày không gặp.”
Ánh mắt kì quái của năm người kia đồng nhìn sang phía Lục Mạc Khiên, anh dừng ăn, buông đũa xuống, liếc mắt nhìn lại.
“Cũng chỉ là một thằng mặt sữa thôi mà. Em bỏ anh để quen thằng này sao?” Cao Triệt nhếch mép môi cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự bỡn cợt.
Từ Tuyết Lộ đặt đũa xuống bàn, khoang tay trước ngực, ánh mắt kiên định nhìn những kẻ kia, làn môi anh đào nhếch lên nụ cười khinh bỉ, cực kì khinh bỉ. “Anh là đang ghen tỵ với vẻ đẹp trai của anh ấy sao?”
Đám người kia đồng cười cười, vẻ đầy giễu cợt, Cao Triệt tiếp tục nói: “Loại người đó chỉ giỏi đi gạt mấy cô gái ngây thơ như em thôi!” Gã vô liêm sỉ chạm tới bàn tay cô, ánh mắt loé lên tia van nài xin xỏ. “Bỏ nó đi, quay lại với anh.”
Không chút tiếc thương, không lòng nhân từ, Từ Tuyết Lộ hất văng bàn tay dơ bẩn của Cao Triệt ra, giống như kì thị một loại chất độc hại, ánh mắt cô sắc lẹm như dao, giọng nói không chua chát nhưng đầy nội lực. “Anh ấy đẹp trai có bị lừa thì tôi cũng cảm thấy đáng. Còn kẻ xấu xí thô kệch như anh đi lừa người mới khiến tôi cảm thấy đáng khinh. Mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh một phút giây nào cả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!