Ngày đông, mặt trời vừa tắt, là bóng tối đã bao trùm, màn đêm phủ kín một khoảng không bao la.
Lục Mạc Khiên đứng dậy, ngước mắt nhìn xung quanh, anh mỉm cười nói: “Có muốn đi dạo một chút không?”
Từ Tuyết Lộ hí hửng đứng dậy, nhưng lại bất ngờ trật chân, sà vào lòng anh. Lục Mạc Khiên cười nhẹ, phản xạ ôm lấy cô, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh nhỏ bé ấy đã nằm gọn trong vòng tay ôn tồn của anh.
Cô đứng ngẩng đầu nhìn bạn trai: “Anh có muốn mang khẩu trang không? Ở đây tuy là ít người nhận ra anh, nhưng không phải là không có đâu!”
Ánh mắt cô lấp lánh như thế ai lại nỡ lòng chối từ. Vả lại gương mặt anh tú ấy của anh dù đã bị bóng đêm bao phủ vẫn sáng chói lạ thường, rất dễ gây sự chú ý, cô không muốn bị ai đó để mắt tới.
Anh lục từ túi áo ra chiếc khẩu trang đen, ngoan ngoãn mang vào, rồi tự nhiên nắm lấy tay cô đi về phía trước.
Ánh đèn đường nhàn nhạt giọi tới, khiến đôi mắt Từ Từ Tuyết Lộ trở nên lấp lánh như ngọn hải đăng thống trị giữa biển xanh. Đôi môi cô như cánh hoa đào mềm mỏng, thi thoảng lại chúm chím cười.
Đi dạo được vài bước, Từ Tuyết Lộ đột nhiên dừng lại, lắc lắc cánh tay anh, rồi hỏi: “Để tay ở ngoài có lạnh không anh?”
“Ừm… lạnh…” Lục Mạc Khiên cúi nhẹ đầu, nhìn bàn tay ưng ửng đỏ của cô, cảm giác như đã sắp lạnh cóng, lòng thoảng qua tia thương xót.
“Em có cách này.” Nhanh như một tia chớp, nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh nhẹn đút đôi tay đang nắm chặt lấy nhau cho vào túi áo, rồi cười lên hì hì. “Như này sẽ không còn lạnh nữa.”
Bóng hình một nam một nữ bị ánh đèn loè nhoè hắt lại, tạo nên một mảnh vô hình vô dạng đẹp đẽ.
Đôi chân cô rảo bước, ánh mắt cô lén nhìn ngang, ngắm nghía gương mặt tuấn duật của người đàn ông cao lớn sánh vai bên cạnh.
Sau khi bị anh bắt gặp lại ngượng ngùng tránh đi.
“Nhìn gì thế?” Giọng anh bị đè nén dưới lớp khẩu trang, có vẻ khá nặng nề.
“Đẹp trai thì nhìn.” Đôi mắt cô trở nên sáng choang, công khai nhìn trực diện, không còn lén lút giống như mấy giây trước nữa, lại cực kì không biết xấu hổ.
“Bị khẩu trang che hết rồi còn gì?” Đôi mày anh nhướng nhẹ, đôi mắt chứa đầy sự thâm tình nhìn cô.
“Vẫn đẹp.” Làn môi anh đào chợt hé lên nụ cười rạng rỡ, như ánh nắng mặt trời toả sáng giữa bóng đêm, khiến mi mắt cô cụp sâu xuống, lại như rộng mở ra.
Bàn tay Từ Tuyết Lộ đặt trong túi áo chợt siết chặt lấy tay anh. Đến bây giờ cô vẫn không dám tin, một ngôi sao nổi tiếng vạn người mê lại đang sánh bước bên cô, nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, lại sợ tuột mất cô.
Hành động ấy khiến toàn thân Lục Mạc Khiên nóng ran, cảm giác như vừa có luồng điện chảy qua, mỗi lỗ chân lông đều trở nên ngứa ngáy, yết hầu nhúc nhích, lại muốn hôn cô rồi.
Cười thầm trong lòng, Lục Mạc Khiên cảm thấy, bản thân càng ngày càng lún sâu vào đoạn duyên tình ái này, chỉ một động tác nhỏ của cô, cũng đủ để thu hút anh, thậm chí là khuẩy đảo linh hồn anh, đánh thức cơn ham muốn chiếm hữu trong anh mãnh liệt.
Mỗi một nơi trên cơ thể cô, trong trái tim cô, anh đều muốn có, muốn xâm chiếm, muốn chiếm đoạt, để làm của riêng.
Cô giống như thanh nam châm khổng lồ, có lực hút rất mạnh, khiến anh không thể kháng cự, cũng không thể chủ động, cứ đứng yên như thế, giống như biến mình thành pho tượng sống, mải mê đắm chìm trong hương vị tình yêu, vĩnh viễn không thể thoát ra, cũng chẳng hề muốn thoát ra khỏi.
Thấy anh lơ đãng, lại có chút thất thần, Từ Tuyết Lộ lo lắng hỏi: “Em làm anh đau à?”
Lục Mạc Khiên cúi đầu, đôi bờ mi cụp xuống, giống như rừng cây chìm trong hơi sương, khiến mọi thứ trước mặt trở nên mờ ảo. “Đau lắm! Làm sao đây?”
“Nào, ôm một cái xin lỗi.” Cô thu tay về, dang rộng vòng tay chầm chậm bước tới gần anh.
“Có người kìa.”Lòng bàn tay anh rộng mở, áp lên vầng trán nhấp nhô, dùng chút lực cản bước chân của cô lại.
Ngoảnh đầu lại nhìn, Từ Tuyết Lộ cuống quýt đứng thẳng người lên, quả nhiên, là có người thật, cũng là một cặp tình nhân đang đi dạo.
Họ dần bước tới mỗi lúc một gần vị trí mà cô và anh đang đứng, cô gái kia chăm chăm nhìn anh, như lạ, như quen, cho tới khi đã đi qua, cô ấy vẫn ngoái lại nhìn vài lần, rồi tự lắc đầu, đi xa.
Đảo mắt nhìn quanh, khi chắc chắn không còn ai nữa, Từ Tuyết Lộ lại muốn ôm, hai tay dang về trước, như thiêu thân lao vào lòng anh.
Lục Mạc Khiên bật cười thành tiếng, cố ý trêu chọc cô: “Ôm ở nơi công cộng sẽ làm hư trẻ vị thành niên.”
“Mặc kệ, em cứ muốn ôm đó…” Vòng tay cô siết chặt thắt lưng anh hơn, đầu cọ cọ lên bờ ngực săn chắc lại mềm mại của anh, nhắm nhẹ mắt, ngửi ngửi mùi hương lan toả trên cơ thể anh.
Có thể anh không biết, đối với nhiều cô gái, mùi hương nam tính trên cơ thể bạn trai còn khoái cảm hơn hương nước hoa gấp nhiều lần. Được chìm đắm trong hương thơm đặc biệt ấy, giống như đang chiếm lĩnh thế giới của riêng mình, sẵn sàng giao toàn bộ sinh mệnh vào tay người ấy, cho dù phải chết cũng cảm thấy cam lòng.
Lẳng lặng đứng yên cho cô ôm một lúc lâu, trong lòng Lục Mạc Khiên loé lên tia lo lắng.
Đôi bàn tay anh luồn qua chỗ hổng kẹp chặt vào nách cô, chớp mắt một cái, liền nhấc bổng cô lên, theo bản năng, hai tay cô ôm chầm lấy cổ anh, cặp chân thon dài quắp cứng nơi bờ hông cứng cáp.
“Anh làm gì thế?” Từ Tuyết Lộ bị bất ngờ, không kịp phản ứng, cứ thế mà hét lên liên tục.
Vòng tay anh vắt sau tấm lưng cô như sợi dây thừng siết chặt, không cho cô có cơ hội giãy dụa, thời gian cứ trôi qua như thế, hai đáy mắt trầm lặng nhìn nhau, giống như sinh linh nhỏ bé đang ngự trị trong bóng tối, thế giới bên ngoài kia chẳng thể nào sánh bằng hai trái tim đang loạn nhịp kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!