Gió thổi lồng lộng, những cơn gió bấc lạnh buốt, càng về đêm càng lạnh thấu xương.
Mặt đường dần thưa bóng, người người tất tả quay trở về nhà, kể cả anh và cô.
Ngồi phía sau xe, anh choàng tay ôm lấy thắt eo cô, cúi cằm đặt trên bờ vai mảnh khảnh, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm và hương nước hoa nhẹ nhàng phảng phất trên người cô.
Cô gái của anh chẳng có gì đặc biệt, là một người phụ nữ hết sức bình thường, nhưng lại là người duy nhất chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim anh.
Vì vậy anh luôm muốn dùng cách đặc biệt của mình để yêu cô, để mang hạnh phúc tới bên đời cô, để cô có thể yên tâm dựa dẫm, để buộc cô mãi mãi ở lại trong thế giới của anh.
Anh đã từng tưởng tượng ra nhiều kiểu phụ nữ, nhưng lại chưa từng nghĩ tới người như cô, càng chưa từng nghĩ là anh sẽ rung động, sẽ khao khát có được cô, muốn cùng cô dựng xây tổ ấm, cùng cô sinh con đẻ cái.
Gặp và yêu cô là điều mà anh không ngờ tới nhất!
Trước kia, anh cứ ngỡ là bản thân cẩn thận lắm, bất cứ chuyện gì cũng đều được suy tính tỉ mỉ, chỉ riêng cô, anh không thể nào đủ lòng nhẫn nại, càng không thể bắt ép bản thân đợi chờ, dù chỉ là một giây một phút.
Cô giống như sinh mệnh thứ hai của anh, mãi mãi không thể tách rời.
“Tuyết Lộ…” Anh ghé sát mang tai cô, ngọt ngào gọi tên.
“Hửm…” Ánh mắt cô nhìn thẳng phía trước, âm điệu trong lời nói hơi cao, nhưng không hề bổng.
“Trước kia, em đã bao giờ nghĩ qua là mình muốn yêu người như thế nào chưa?” Lục Mạc Khiên cười, thanh âm như nước chảy, trong suốt dễ nghe, khiến cô hơi khựng lại chừng ba giây.
“Đã từng…” Vận tốc di chuyển bị chậm lại, trong tiếng gió rả rích, vang lên giọng nói trầm lắng như sóng ngầm lặng lẽ. “Giống như anh đó. Mười lăm tuổi là lần đầu tiên em nhìn thấy anh trên tivi, cũng thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khoảnh khắc ấy em đã tự nhủ với lòng, sẽ làm fan trung thành của anh suốt đời. Sau này, lớn thêm một chút, lại có mong ước xa vời hơn, nếu như không thể cưới được anh thì cũng phải tìm được một người giống với anh.”
“Vậy tại sao khi lần đầu anh thổ lộ tình cảm em lại phũ phàng từ chối?” Vòng tay anh ôm chặt cô hơn, hơi thở nam tính nóng hổi bao trùm lấy thân hình lạnh tanh của cô, khiến cơ thể cô bỗng chốc nóng ran.
“Đương nhiên là vì quá bất ngờ, hơn nữa làm sao mà em tin đại thần lại đem lòng yêu mình được.” Cô cười, tiếng cười hoà lẫn trong sự yên lặng, nghe như tiếng đàn độc bước trong khoảnh không bao la.
“Anh cũng không ngờ là mình lại yêu em ngay từ lần đầu tiên, khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy em, rồi tới khi em bất chấp tính mạng để đỡ nhát dao ấy cho anh, khiến tim anh như sóng vỗ, vừa lo lắng lại xót xa. Thẩm Đa bảo việc chăm sóc em cứ giao lại cho cậu ta, nhưng anh lại không nỡ, càng không muốn, cứ có thời gian rảnh là anh lại chạy tới bệnh viện, cảm giác như anh đang tự biến mình từ một người ghét tới bệnh viện trở thành yêu thích bệnh viện. Ban đầu anh còn cảm thấy kì lạ, sau này anh mới biết, hoá ra không phải là anh thích bệnh viện, mà là vì ở đó có em, bất cứ nơi nào có em, anh đều thích.”
Lòng bàn tay nóng hổi của anh nhẹ chạm lên gò má lạnh tanh của cô, như muốn sưởi ấm, lại muốn vuốt ve, như muốn chở che, lại muốn yêu thương nhiều thật nhiều.
"Thật lòng" - một tình yêu ''thật lòng'' chỉ có được khi xuất phát từ trái tim - là tình yêu không toan tính, tình yêu ấy lớn hơn hẳn cái tôi trong mỗi con người, tình yêu ấy khiến người ta có thể nghĩ về nhau trong mọi hoàn cảnh, hi sinh cho nhau tất cả,... chỉ duy nhất một mục đích: người mình yêu được hạnh phúc.
Thời gian một đời người nói dài cũng không quá dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, thời điểm anh gặp cô thì anh đã đi được hơn một phần ba cuộc đời, anh không muốn phải lãng phí thêm, anh muốn dùng quỹ thời gian còn lại để bên cô, bảo vệ cô, nâng niu và trân trọng cô- nữ hoàng của anh.
Trước đây, trong thế giới của anh chỉ toàn là công việc và công việc, lấy công việc làm niềm vui, cũng là công việc cho anh thêm động lực. Còn hiện tại, cô chính là tất cả của anh, dù phải đánh đổi một cái giá đắt, thì anh vẫn muốn được lựa chọn ở bên cô.
Từ ngày có cô, anh biết thế nào là hi sinh vì một người, thế nào là yêu và muốn ở cạnh người ấy, bao nhiêu thời gian vẫn không thấy đủ, thế nào là rộng lòng bao dung, thế nào là bình dị giản đơn. Chỉ cần cùng cô, thì cho dù là nhà hàng đắt đỏ, hay quán ăn vỉa hè, cho dù là quần áo triệu đô hay những món đồ mấy chục ngoài chợ, anh đều cảm thấy thoả mãn và hài lòng.
Tình yêu không phân biệt giá cả, càng không phân cao thấp, giàu hèn, chỉ cần nó xuất phát từ trái tim, từ hai phía, là đủ.
So vơi một vali quần áo đắt đỏ, thì anh lại thấy yêu thích chiếc áo T-shirt giá vài chục đang mặc trên người, bởi vì đây là đồ mà cô tặng, là một cặp áo tình nhân.
Lục Mạc Khiên đã đứng trước gương được nửa tiếng, liên tục xoay trước ngó sau, thi thoảng lại tủm tỉm cười ngốc một mình.
Đúng là đẹp trai mặc gì cũng đẹp!
Mặc đồ bạn gái tặng lại càng đẹp hơn!
Vừa lúc đó, di động đổ chuông, anh nhận được một cuộc gọi quốc tế.
Thẩm Đa vừa thấy mặt Lục Mạc Khiên ló trên màn hình, liền bị doạ cho hết hồn, đại thần hôm nay lại chịu mặc mấy món đồ hàng rẻ tiền đó sao?
Thật sự không thể nào tin nổi, trước đây, khi Thẩm Đa mặc chiếc áo có kiểu giáng y hệt, anh còn chê bai dè bỉu, bắt cậu ta thay đồ, nói cái gì mà phải chuyên nghiệp, cái gì mà sang lên một tí. Giờ hoá ra là anh đang xuống cấp à, mắt nhìn bị Từ Tuyết Lộ tẩy trắng luôn rồi sao?
“Anh Lục, anh… không bị làm sao đó chứ?” Thẩm Đa uốn lưỡi mãi mới nói được nên lời.
Nhìn theo ánh mắt Thẩm Đa, Lục Mạc Khiên có thể đoán ra được hàm ý trong câu hỏi, ánh mắt sắc bén anh nhìn cậu ta, gằn giọng nói: “Có vấn đề gì sao? Tôi ăn mặc như này không được à.”
Thẩm Đa gượng cười lắc đầu: “Không có, chỉ là trước đây anh nói…”
“Trước đây là do tầm nhìn của tôi bị hạn chế, giờ tôi mới biết, một chiếc áo đẹp không nằm ở giá trị, mà quan trọng là có thích hợp hay không.” Lục Mạc Khiên cắt lời Thẩm Đa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!