Từ nhỏ, Từ Tuyết Lộ luôn phải tự mình cố gắng, độc lập kiên cường, cô muốn tự khẳng định bản thân, mà không cần dựa dẫm vào bất cứ ai.
Đừng thấy thường ngày cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn thì dẻo dai nhưng cực kì cứng rắn.
Chỉ cần là thứ mà cô muốn, thì cô nhất định phải có cho bằng được, bất luận là khắc nghiệt tới mức gió giật mưa rào, phong ba bão táp. Nhưng cho dù thế, cô vẫn không muốn nhờ vả tới bất kì ai, vì cô biết rõ, có mang ơn thì phải trả ơn, nên tốt nhất những chuyện mình có thể tự làm được thì cứ để bản thân cô tự giải quyết.
Mỗi người đều có một cấm địa, đấy chính là cấm địa của Từ Tuyết Lộ.
Bất lực đến mâu thuẫn, Từ Tuyết Lộ đột nhiên bật khóc. Tiếng khóc rả rích vang lại trong cơn mưa tuyết trắng xoá.
Sinh là phụ nữ thế yếu, nước mắt là vũ khí huỷ diệt lợi hại nhất, nó có thể giết người mà không thấy máu.
Thấy vậy, bao nhiêu tức tối trong Lục Mạc Khiên đều tan biến hết, chỉ còn lại sự đau lòng, anh không do dự mà lao tới ôm chầm lấy cô, căng tràn lồng ngực săn chắc làm gối cho cô dựa đầu.
Từ Tuyết Lộ bực dọc đánh đấm, ra sức giãy dụa, nhưng anh vẫn uy nghiêm như bức tường phong chắc nịch, không gì có thể xô ngã.
“Buông em ra… Lục Mạc Khiên… buông ra…” Cô vùng vẫy trong lòng anh, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, khiến chiếc áo choàng của anh ướt át một mảng.
Nhưng cho dù sao thì anh cũng nhất định không buông tay.
Anh chầm chậm ghé sát chấm tai cô thầm thì: “Anh xin lỗi, là do anh suy nghĩ không chu toàn. Em đừng giận anh nữa, có được không?”
Cô gái trong lòng chợt bất động, xem như là cô đã đồng ý lời xin lỗi của anh.
Cuối cùng anh cũng thả lỏng vòng tay, cho cô có cơ hội được thở, cô há miệng thở hổn hển, mặt đỏ bừng bừng, giống như người bị tước đi oxy, đang cần lấy lại gấp.
Lục Mạc Khiên nâng tay, dùng ngón tay lau khô đi giọt lệ nơi hoen bờ mi cô, làn môi mỉm cười dịu dàng, như ánh nắng giọi tới sau những ngày mưa rơi. “Em khóc thực sự rất xấu.”
Ngoảnh mặt làm ngơ, cô hậm hực giận dỗi: “Tại ai hả?”
“Tại anh, vì anh…” Chầm chậm cúi đầu, anh đặt chóp mũi mình chạm tới chóp mũi cô, nhẹ lắc đầu yêu thương. “Đi thôi, quay về lấy hành lý tới nương nhờ ở đậu nhà vợ.”
Hơi ấm thoáng qua, anh nắm lấy lòng bàn tay cô, xoay người đi về hướng khách sạn.
Đôi tình nhân cãi nhau giống như cơn mưa rào, chóng đến rồi chóng đi.
Khi đi thì cãi nhau linh đình, lúc trở về thì tình bể tình thắm thiết, điều đó khiến Trình Tĩnh Niên không vui, cô ta quắt mắt nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, ánh mắt, nụ cười mà anh dành cho Từ Tuyết Lộ, quả thực khiến hàng tá người phải nổi máu ghen tỵ.
“Mạc Khiên, anh trở về rồi sao?” Trình Tĩnh Niên cười gượng bước tới.
“Em cứ ở lại đây đi, anh tới nhà Tuyết Lộ.” Lục Mạc Khiên tỏ ra lạnh lùng và xa cách. “Còn nữa, anh nghĩ những gì mình cần nói, anh đều đã nói với em. Cho nên em đừng cố chấp nữa, chỉ khiến anh ghét em hơn thôi!”
Trình Tĩnh Niên yếu ớt bước tới, đáy mắt thoạt qua sự xót xa khôn nguôi, cô ta vung tay trong không trung, định nắm lấy cánh tay Lục Mạc Khiên, nhưng bị anh lùi lại né tránh. “Em không nghe thấy anh nói gì à.”
Nói xong, anh liền lạnh lùng rời đi, vào phòng thu dọn hành lý.
Cánh cửa phòng đóng “rầm” lại, ánh mắt giảo hoạt của Trình Tĩnh Niên lập tức chĩa về phía Từ Tuyết Lộ, bão tố bùng bùng, gió giật mưa rào, rất kinh hoàng và đáng sợ. Cuối cùng cô ta cũng chịu lột mặt nạ, lộ ra bản chất thật sự.
“Chị tránh xa anh ấy ra, đừng cố tiếp cận anh ấy nữa, không lẽ chị muốn huỷ hoại sự nghiệp của anh ấy luôn sao?” Đôi mắt trừng lớn, ngữ khí của Trình Tĩnh Niên như cơn gió bấc, lạnh lẽo vô cùng.
Từ Tuyết Lộ nhướng mày, nhếch môi vẽ lên nụ cười, nụ cười ngắn và khô khan, sóng mắt cô âm trầm như nước, lại có chút gian manh, quỷ quyệt. “Vậy sao? Ý cô là anh ấy ở bên cô thì được, còn ở bên tôi thì sự nghiệp sẽ bị huỷ hoại à?”
“Ít ra còn hơn hạng người tầm thường giống như cô.” Thanh âm lạnh như hàn băng, ngữ khí đầy rẫy sự khinh người và cao ngạo. Đáy mắt Trình Tĩnh Niên như chứa lửa hận nồng đậm, chỉ hận không thể lập tức thiêu rụi người phụ nữ xinh đẹp phía đối diện.
Trình Tĩnh Niên thừa nhận, mặc dù Từ Tuyết Lộ không hoạt động trong giới showbit, nhưng sắc đẹp và thần thái chẳng thua kém bất cứ sao nữ nào. Đặc biệt là đôi mắt sáng như sao đêm kia, như biết nói biết cười, lại long lanh như giọt nước tinh khiết, khiến người ta không nỡ vấy bẩn, càng không muốn làm nước mắt tuôn rơi.
Cô như đoá sen trắng mọc giữa vũng bùn đen, luôn toả sáng ở mọi nghịch cảnh.
“Tôi tầm thường mà lại lọt được vào mắt Mạc Khiên, còn cô cao quý nhưng đáng tiếc lại nằm ngoài vùng phủ sóng.” Đằng sau vẻ hiền hoà của cô là cả một bầu trời bướng bỉnh. Lần trước rời đi là vì cô nghĩ Lục Mạc Khiên chỉ nhất thời hứng thú với mình, nhưng, thời gian bên anh giúp cô hiểu ra, là anh chân tình, lần này dù có gió giật mưa rào, hay gió to sóng lớn, thì cô cũng nhất định sẽ không buông tay.
Đúng là có những lúc cô thoảng qua mối lo cho sự nghiệp của anh, nhưng, cô cũng hiểu tình yêu quan trọng với anh nhường nào, nếu không thể cân bằng giữa hai thứ, thì anh thà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chứ nhất quyết sẽ không vứt bỏ tình yêu để đầu tư cho sự nghiệp.
“Từ Tuyết Lộ, tôi đã đánh giá thấp chị rồi.” Mối thống hận hiện rõ trong đáy mắt Trình Tĩnh Niên ngày càng nồng đậm, gương mặt xinh đẹp trong thoáng chốc tái nhợt đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!