“Cạch” lên tiếng mở cửa, Lục Mạc Khiên đã dọn xong hành lý, kéo theo vali bước ra. “Lộ Lộ, chúng ta đi thôi!”
Mi tâm Từ Tuyết Lộ nhíu lại, liếc mắt nhìn xung quanh, rồi chợt quay sang hỏi Lục Mạc Khiên: “Anh đã thu dọn hết đồ của mình rồi chứ! Em không muốn phải quay lại đây một lần nào nữa đâu!”
“Ừm… hết rồi…” Anh dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười ngọt ngào như đường như mật.
Nụ cười ấy vô tình lọt vào mắt Trình Tĩnh Niên, khiến lòng cô ta trồi lên cơn ghen tỵ đậm đặc. Nhưng cô ta có thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Mạc Khiên rời đi cùng người anh yêu.
Ra khỏi cửa khách sạn, Lục Mạc Khiên đột nhiên ngừng bước, quắt ánh mắt nghi hoặc sang nhìn Từ Tuyết Lộ, đáy mắt anh sản sinh ngờ vực. “Lần này xả giận được rồi chứ?”
Mi tâm Từ Tuyết Lộ nhíu lại, cô chăm chăm ngước lên nhìn anh. “Sao anh biết? Anh nghe hết cả rồi…”
“Ừm…” Lông mày Lục Mạc Khiên nhướng lên, anh điềm tĩnh đáp lại.
“Thế cũng tốt, cho anh biết rõ Trình Tĩnh Niên là người như thế nào, sau này mà tránh xa.” Giọng Từ Tuyết Lộ lạnh đi, âm sắc đột ngột trầm xuống, đằng sau lời nhắc nhở kia, là sự đe doạ cực lớn.
“Anh bất ngờ về Trình Tĩnh Niên một nhưng về em mười…” Môi Lục Mạc Khiên bất giác cong lên độ cong thoải mái, chứa đựng ẩn ý sâu xa.
“Em?” Ngón tay Từ Tuyết Lộ tự chỉ vào mình, ấn đường nơi vầng trán bướng bỉnh nhăn nhúm lại. “Có gì mà bất ngờ…”
Thân ảnh cao lớn chầm chậm cúi sát về phía cô hơn, hơi thở nam tính bao quanh người cô lại, khiến cô sững sờ như tạc tượng, tim thình thịch thình thịch đập nhiễu loạn. “Mức độ chiếm hữu và ghen tuông của em đáng báo động. Có phải em muốn…”
Khoảng cách giữa cô và anh mỗi lúc một gần, cánh môi mềm của anh một đường thẳng hướng tới làn hoa anh đào xinh đẹp của cô, sát tới mức khiến cô không thể thở nổi, khắp người nóng ran.
“Em… em không muốn…” Nghiến răng nghiến lợi mãi mới nói được thành câu, giây phút này cô rất muốn né tránh, nhưng chẳng hiểu sau thể xác cứ đờ như nhành củi khô, không nghe theo sự sắp xếp của lí trí.
Sự cuống quýt ấy của cô khiến anh bật cười, một giây kế tiếp, anh liền nâng tay lên không trung, cốc một cái lên đầu cô. “Nghĩ gì thế hả? Đầu óc em thật là… đen tối…” Âm thanh hai chữ cuối rất nhỏ, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.
“Đâu có!” Vờ ho lên hai tiếng, Từ Tuyết Lộ cuống quýt quay lưng đi, tránh né ánh mắt thăm dò của Lục Mạc Khiên. Ở một góc anh không nhìn thấy, làn môi cô chợt hé lên nụ cười ngốc nghếch, hoà cùng sự ngọt ngào trong nhịp đập con tim.
“Đi thôi! Còn đứng ở đây nữa là thành người tuyết bây giờ.” Lục Mạc Khiên một tay kéo vali, tay còn lại nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Từ Tuyết Lộ cho vào túi áo, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, sải chân bước đi trên nền tuyết trắng mịn.
Trời lại nổi gió, từng bông tuyết lất phất bay, từ trên những tán cây bên đường, rơi xuống dính đầy đầu.
Giữa làn tuyết lạnh, hai con người sánh bước bên nhau, dưới ánh đèn mờ mịt, không nhanh không chậm, màu cam nhạt và đen sẫm, trên gương mặt đỏ bừng hiện lên nụ cười vô cùng ấm áp.
Khoảnh khắc ấy thật bình yên, khiến cô muốn kéo dài mãi mãi. Muốn cô im lặng cũng được, không nói câu nào cũng không sao, cô đều có thể làm được. Chỉ là thời gian này thật sự khó quên, mọi chuyện xảy ra đều rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta mất hồn, tất cả cứ như một giấc mộng không tàn phai, khiến người ta sợ phải tỉnh lại.
Khoảng ba mươi phút sau, tại nhà họ Từ, tất thảy các thành viên đều niềm nở đón tiếp con rể tương lai. Kỳ thực, họ đều lo cho số mệnh của con gái mình, lo sợ là Từ Tuyết Lộ sẽ chịu thiệt thòi, hơn nữa, phải gánh chịu nhiều áp lực từ phía dư luận, nhưng họ lại càng sợ con gái sẽ hối hận, sẽ khổ đau.
Từ gia là một gia tộc không thuộc hạng giàu có xa xỉ, nhưng lại thuộc tầng lớp đi trước thời đại, ý nghĩ và hành động cực kì hiện đại và độc lập, không quá khắt khe nhưng lại khiến người người nể phục.
Sau khi nhận được sự đồng ý của ba mẹ, Từ Tuyết Lộ liền dẫn Lục Mạc Khiên lên phòng khách ở tầng hai, “cạch” lên một tiếng cửa mở toang.
Đôi mắt Lục Mạc Khiên loé sáng, nhanh như một cơn gió, anh ôm chầm lấy người Từ Tuyết Lộ, kéo cô vào trong, đóng cửa lại.
Căn phòng không lớn lắm, lại tràn đầy sự tối tăm, hai con người đứng sát cạnh nhau, nghe rõ nhịp thở của nhau, lại có chút căng thẳng.
“Anh chờ lát em tìm chỗ bật đèn.” Từ Tuyết Lộ quay lưng, mò mẫn bên tường, muốn tìm công tắc điện, bất ngờ Lục Mạc Khiên như thiêu thân lao lới, thân ảnh cao lớn ghì sát người phụ nữ mỏng manh bên góc tường, không cho cô cơ hội bứt ra.
Lúc ánh mắt không nhìn rõ, các giác quan còn lại sẽ nhạy bén hơn gấp trăm lần.
Lục Mạc Khiên không nhiều lời nữa, mép môi nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, hai tay nắm chặt lấy đôi bả vai cô, loại bỏ mọi khả năng tấu thoát của cô.
Tim Từ Tuyết Lộ thình thịch nặng trĩu, cô ngước ánh mắt hoảng hốt nhìn người đàn ông, sắc thái gương mặt ẩn duật trong bóng đen, vụt lên tia sáng muốn chiếm đoạt, tựa hồ anh giống như thú dữ, mà cô chính là mồi ngon.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!