Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều đã có mặt trước địa điểm làm lễ, nam nữ chính đứng cạnh nhau chuẩn bị dâng hương, đồng lúc dập đầu viếng lạy bốn phương tứ hướng, cuối cùng cắm cây nhang lên lưu hương to lớn đặt ở vị trí trung tâm. Kế tiếp đó, những người khác trong đoàn cũng lần lượt tiến lên theo.
Xong nghi thức, tất cả cùng di chuyển tới khu vực chụp ảnh poster.
Lúc Lục Mạc Khiên và Đàm An Nhiên chụp ảnh, hầu hết mọi người đều chạy đến xem.
Đàn ông xem vì Đàm An Nhiên, phụ nữ tới ngắm Lục Mạc Khiên.
Từ Tuyết Lộ lặng thầm đứng bên góc kín, yên lặng lấy điện thoại di động ra.
Đôi mắt Lục Mạc Khiên đang nhìn về phía máy ảnh đột nhiên di chuyển nhẹ sang hướng Từ Tuyết Lộ, dừng lại một giây, như thể đang nhìn một người nào đó, khoé miệng khẽ cong lên.
“Á… đại thần vừa cười kìa… đẹp trai chết mất…”
“Anh Lục… cười lên cái nữa đi…”
Hình tượng nam thần lạnh lùng thoạt nhiên biến mất, để lại trong lòng đám fan hâm mộ là sự ngọt ngào như bơ sữa chảy trong lòng, khoảnh khắc đó làm sao quên!
Người trong cuộc có phần hơi ngại ngùng, cô nhanh chóng thu ánh mắt về, tiết chế cảm xúc. Cô sợ nếu bản thân lộ liễu quá sẽ khiến mọi người sinh nghi, trước khi chưa có thành tựu gì nổi trội, cô vẫn chỉ nên làm một người hâm mộ trung thành của anh.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Từ Tuyết Lộ vội vàng thay bức hình vừa chụp được làm hình nền, chạy nhanh tới sau tấm màn hoá trang, thúc giục mọi người mau chóng chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên.
Mỗi ngày đều đặn như thế, cô luôn là người tới sớm nhất, về muộn nhất, hăng hái làm việc nhất, khiến mọi người trong đoàn phim đều hết mực yêu quý.
Thời gian nghỉ giữa mỗi cảnh quay thường không nhiều, nhưng Lục Mạc Khiên luôn cố ý thúc giục chuyên viên trang điểm làm nhanh nhất có thể, để anh có chút thời gian làm việc riêng.
Trang điểm xong, anh lập tức quắt mắt tìm Từ Tuyết Lộ, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Kì lạ thật! Mọi ngày thời điểm này cô nên đi xung quanh thúc giục mọi người mới phải, hôm nay làm sao thế?
Lo lắng khôn nguôi, Lục Mạc Khiên vội rời khỏi phòng phục trang, chạy một vòng khắp phim trường tìm cô, khi ấy anh mới phát hiện ra cô thẫn thờ một mình nơi cuối hành lang hoang vắng.
Tuy thời gian anh bên cô không nhiều, nhưng đủ để anh hiểu hết những thói quen của cô. Mỗi khi có chuyện buồn, cô sẽ tìm tới một nơi vắng vẻ, u sầu một mình, tự buồn tự khóc, rồi lại tự lau nước mắt, cho tới khi xuất hiện trước mặt người khác, cô đã trở nên xinh đẹp và rạng rỡ.
“Làm sao thế?” Lục Mạc Khiên chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh Từ Tuyết Lộ, nghiêng người nhìn cô, cái nhìn cao thâm khó đoán.
“Không có gì. Chỉ là muốn ngồi nghỉ một lát thôi!” Cô hé lên nụ cười không vui, trong mắt đọng lại chút âm trầm.
“Nhớ nhờ rồi à?” Thoạt nhìn qua anh đã loáng thoáng đoán ra được ý nghĩ trong đầu cô, một cô gái dù mạnh mẽ tới đâu cũng vẫn là phụ nữ, theo kinh nghiệm hiểu biết của anh đối với phụ nữ, họ thường rất nhạy cảm, chỉ cần nhìn thấy hay nghe thấy điều gì đó quen thuộc, sẽ lại hoài niệm về quãng thời gian đã qua.
“Hôm nay là sinh nhật mẹ em. Em chỉ muốn gọi điện thoại về cho mẹ, nhưng lại không đủ dũng khí.” Thanh âm chất chứa muộn phiền, lòng cô loé lên tia xót xa, cô sợ mình không giữ nỗi bình tĩnh mà oà khóc, sợ mẹ buồn, sợ mẹ lo, có vô vàn nỗi sợ choàng ngập trong tâm trí cô.
“Tối về chúng mình sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho mẹ… được không?” Lục Mạc Khiên nhướng mày, mỉm cười an ủi, ánh mắt anh kiên định lại chắc nịch, khiến lòng cô có chút an tâm.
“Làm sao có thể chứ…?” Từ Tuyết Lộ bật cười, giọt nước mắt trong suốt như sương mai vô thức rơi xuống, khoé mắt cô loè nhoè ướt đẫm.
“Sao lại không thể? Chúng ta sẽ tổ chức online…” Lục Mạc Khiên nhìn chằm chằm Từ Tuyết Lộ đang nhíu mày, nở nụ cười sáng lạn, sắc mặt anh trở nên nhu hoà, ánh mắt ngập tràn thâm tình và ấm áp.
Khi Từ Tuyết Lộ định nói gì đó liền bị Lục Mạc Khiên dùng tay chặn miệng lại. “Em không cần hỏi thêm gì nữa cả, mọi thứ cứ để anh lo. Được chứ?”
“Ừm…” Cô gật đầu liền mạch như bằm tỏi, sương mù len lỏi trong tim, trong mắt, mềm mại như hồ nước.
Sẩm tối… tại nhà riêng của Từ Tuyết Lộ…
“Cạch” một tiếng cánh cửa mở toang, bóng dáng người đàn ông tuấn mỹ xuất hiện, trên tay xách theo túi lớn túi bé, một giây sau, anh liền xoay người, dùng thân mình đóng kín cửa.
Từ Tuyết Lộ từ bếp chạy ra, nhìn thấy dáng vẻ bình dị tay xách nách mang của anh liền bật cười, người đàn ông tựa thiên sứ trong mắt vô số fan hâm mộ, vẫn còn có một bộ mặt dịu dàng tới thế!
“Anh mua gì mà nhiều vậy?” Cô nghi hoặc nhìn anh, bộ dạng kia mang vài phần kiều mị, vài phần làm nũng, dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt, huống hồ trong không gian kín dành cho hai người như này.
“Theo em dùng để làm gì?” Đôi mày anh thẳng tắp trên một đường thẳng, điệu bộ nửa gian manh, nửa mập mờ ấy, khiên cô có chút nóng bức và lúng túng. Thấy vậy, anh liền được đà cố ý châm chọc. “Ăn no, uống say, sau đó… sẽ làm những việc cần làm…”
Việc cần làm?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!