Tách… tách… tách…
Cửa vừa mở, một đám đông ồ ạt lao tới, tất cả các ống kính của phóng viên đều bị thu hút, ngay sau đó đèn flash sáng lên, không ngừng hướng về phía đôi nam nữ lia lịa chụp hình.
Từ Tuyết Lộ theo bản năng nâng tay lên che mặt, lòng chợt thoáng qua tia bối rối, tệ thật! Là ai giở chiêu trò bẩn thỉu này. Lần này thì xong đời thật rồi, không những ảnh hưởng tới sự trong sạch của cô, mà còn liên luỵ tới Lục Mạc Khiên nữa. Vết nhơ này cho dù cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Sự thật chỉ mình cô biết, anh biết, người đàn ông kia biết, nhưng đám phóng viên lại thừa cơ chụp được mấy bức ảnh anh ta trần truồng, còn cô, quần áo xộc xệch, không chỉnh tề, như thế còn có ai tin là cô trong sạch nữa cơ chứ!
Khó khăn lắm Lục Mạc Khiên mới đột phá được vòng vây, đem cô chạy ra ngoài.
Đúng lúc đó, Trình Tĩnh Niên lái xe vun vút tới, hạ thấp kính xe, thò đầu ra ngoài thúc giục: “Anh Khiên, lên xe đi…”
Cũng tại thời điểm ấy, một chiếc xe hơi khác phanh ga gấp, dừng lại bên cạnh Trình Tĩnh Niên, Thẩm Đa vội vã bước xuống, vòng qua phía đối diện, mở cửa xe. “Lên xe đi anh Lục, nếu để đám người kia đuổi tới sẽ rắc rối lắm!”
Lục Mạc Khiên bế Từ Tuyết Lộ đi tới, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào trong, sau đó anh cũng bước lên xe, cánh cửa hào nhoáng đóng chặt, xe vẽ nên một đường thẳng tắp lao đi.
Những hình ảnh ôn nhu nhẹ nhàng của anh đối với cô, khi tới mắt Trình Tĩnh Niên như một luồng gió lạnh, thổi vào tim, đắng cay trong lòng. Dựa vào cái gì? Vì sao anh lại dịu dàng với cô như thế?
Trình Tĩnh Niên cười nhạt, anh đã thay đổi rồi, không còn là anh Lục trong nóng ngoài lạnh như trước kia nữa, anh giờ đây, dù là trái tim hay hành động đều tràn ngập sự ấm áp, giống như gió xuân, nhưng chỉ có mình Từ Tuyết Lộ được hưởng lợi.
Tại sao?
Tại sao lại như thế?
Rõ ràng Trình Tĩnh Niên cũng đã rất cố gắng cơ mà, từ năm mười lăm tuổi cô ta đã bắt đầu thích anh, vì muốn theo đuổi anh mà cô ta điên cuồng tham gia vào hoạt động diễn xuất, nay cô ta đã hai mươi lăm tuổi, vậy mà anh vẫn chưa từng một lần động lòng.
Còn Từ Tuyết Lộ, cô đã bị người đàn ông khác sỉ nhục, cưỡi trên người, vậy mà anh vẫn mù quáng tin, không hề do dự mà bảo vệ cô, không chút quan tâm tới hình tượng mà tới nơi này, vì cô, anh không ngần ngại bị chụp hình, vì cô, anh chẳng cần quan tâm hậu quả sẽ như thế nào ư?
Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên đôi gò má lạnh tanh, tay bám chặt lấy bô-lăng ghì những mớ hỗn độn lại trong lòng, sống mũi cay cay, từ tim truyền tới một tia đau đớn.
Trên xe, Từ Tuyết Lộ trầm lặng nhìn ra bên ngoài cửa kính, ánh mắt cô chất chứa muộn phiền, hẳn là đang tự trách khứ bản thân, khoé mắt cô trong suốt như miểng thuỷ tinh sáng loáng, lòng cô trồi lên bao uất ức. Cô mới tới nơi này chưa bao lâu, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai bao giờ, tại sao lại phải đối xử với cô như thế?
Là ai, rốt cuộc là người nào muốn phá hoại thanh danh của cô?
Một luồng hơi lạnh xoác qua, một giây sau, bàn tay cô bị nắm chặt, cô cảm nhận được một đôi mắt sáng quắt đang nhìn mình. “Đừng lo! Tin anh, mọi chuyện hãy giao cho anh xử lý.”
“Dạ…” Từ Tuyết Lộ nghiêng đầu nhìn anh, gật gật nhẹ, làn môi hoa đào chợt hé lên nụ cười không vui, ẩn nhẫn chút âm trầm giá lạnh.
“Cho dù cả thế giới có nói gì em, thì anh vẫn sẽ tin em.” Cánh tay anh choàng tới, ôn tồn ôm cô vào lòng, đôi tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mượt của cô.
Tin tức nhanh chóng lan ra, vụ khách sạn Thiên Phú trở thành điểm hot của dư luận, văn phòng làm việc của Lục Mạc Khiên điện thoại không ngừng reo lên, khi thì phóng viên gọi tới truy lùng thông tin, lúc thì các nhà đầu tư hoặc nhãn hàng quảng cáo muốn huỷ hợp đồng. Bộ phim đang quay cũng phải tạm đình trệ, do biên kịch và nam chính đều bị dính vào sacandal lần này.
Trên mạng phân chia hai luồng dư luận trái chiều, một bên tích cực đẩy thuyền cho cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, ngược lại, bên khác lại buông tiếng mắng chửi cô rất thậm tệ, antifan của Từ Tuyết Lộ không ngừng nâng lên, những lời dung tục nhắm về cô luôn không ngớt, đẩy cô vào tình thế treo thân mình trên đầu ngọn gió.
Mặc dù, trước khi dấn thân sang nghiệp biên kịch cô đã từng lường trước, nhưng, khi chuyện thật sự xảy ra cô mới biết, thực tế bao giờ cũng khốc liệt hơn so với tưởng tượng.
Cô cố gắng trấn an bản thân là không sao, rồi sẽ ổn, tự nhủ chính mình thời gian này đừng lên mạng đọc tin tức, nhưng, cô lại chưa từng làm được, cứ khoảng một giờ là cô lại lên mạng một lần, đọc xong những lời phỉ bám mình, rồi lại tự sầu tự ưu.
Thẫn thờ như người vô hồn, cô dựa lưng sau ghế sô pha, ánh mắt buồn rười rượi nhìn lên sàn nhà lạnh tanh, không ngừng trút ra tiếng thở dài đằng đẵng. Ngay lúc đó, chuông tin nhắn chợt réo lên, là Lục Mạc Khiên, rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước, lần này anh thường xuyên gửi kèm ghi âm bằng giọng nói, như thế sẽ không còn cơ hội cho kẻ tâm cơ thừa nước đục thả câu nữa.
“Nhớ anh không? Yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện, thời gian này tạm thời em đừng ra khỏi nhà, anh bảo Thẩm Đa mang đồ ăn tới cho em.” Thanh âm dịu dàng như nước, đọng lại khí chất ngút ngàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!