Trong phòng họp, áp lực khiến bầu không khí trở nên dồn nén.
Phó Dung cầm theo xấp báo mới ra, mở cửa đi vào, đôi mày chau lại tạo thành một đường thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh chăm chăm nhìn Lục Mạc Khiên. “Tốt nhất cậu nên ngồi yên một chỗ cho tôi, đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì cả, mọi việc hãy giao lại cho tôi và Thẩm Đa xử lý.”
Mười ngón tay đan vào nhau, thong dong đặt trên bàn, Lục Mạc Khiên ngẩng đầu lên, đáy mắt sâu như chim ưng, tựa hồ tràn đầy linh khí, lại phảng phất chút ma khí, khiến người đối diện tuyệt đối không thể nhìn ra là anh đang nghĩ gì.
“Đến sớm đến muộn chi bằng đúng lúc. Nhân cơ hội này tôi muốn công khai tình cảm với Tuyết Lộ, cô ấy đã vì tôi mà hi sinh quá nhiều thứ, tôi không thể tiếp tục nhìn người ta chỉ trỏ, mắng nhiếc cô ấy thêm nữa.”
Giọng nói của Lục Mạc Khiên rất nhẹ, nhưng khi tới tai hai người kia giống như sấm chớp mưa rào, cực sốc. Một nam một nữ đứng hình như tạc tượng, phải mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hoá, anh bị điên rồi sao? Có biết mình đang nói gì không vậy? Nếu anh công khai, thì đồng nghĩa với việc sẽ phải đánh đổi rất lớn. Người thấu tình đạt lý thì không sao, người không hiểu lý lẽ sẽ bẻ gãy ý tứ, đến lúc đó, không ai đoán trước được, mọi chuyện sẽ tốt hơn, hay tệ thêm đi.
“Tôi biết mọi người lo cho tôi, nhưng tôi thật sự không nỡ nhìn Tuyết Lộ bị người ta chửi rủa là kẻ mồi chài, thậm chí là quyến rũ tôi. Cô ấy không đáng bị như thế, một thân một mình rời bỏ gia đình theo tôi tới nơi xa lạ này đã là một thiệt thòi, nay lại vì tôi mà dính vào thị phi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn người ta liên tục khủng hoảng tinh thần cô ấy như thế được.”
Thẩm Đa day day trán, đập mạnh hai tay xuống bàn, trong đáy mắt loé lên tia lửa hận. “Anh chê việc lần này chưa đủ lớn à? Anh nghĩ công khai xong là sự việc lần này sẽ dừng lại hay là những cư dân mạng kia sẽ ngừng chửi rủa Tuyết Lộ.” Chu môi thổi phù một hơi đằng đẵng, Thẩm Đa cố giữ bình tĩnh hết mức, nhưng, sóng mắt dập dềnh như mặt biển đầy gió và bão. “Tôi biết anh lo cho chị dâu, nhưng đó thật sự không phải cách tốt nhất. Nếu thành công thì không sao nhưng nếu thất bại thì… anh cũng biết rồi đó.”
“Thế cậu có cách gì hay hơn sao?” Lục Mạc Khiên nhìn chằm chằm Thẩm Đa, ánh mắt lạnh như băng, khiến người đối diện phải rét run.
“Tôi…” Thẩm Đa ngập ngừng rồi quay ánh mắt cầu cứu sang phía Phó Dung. “Chị Phó, chị nói câu công bằng đi.”
“Cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi rồi à…” Phó Dung nhướng mày, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt liên tục đảo qua lại quan sát biểu tình trên gương mặt hai người đàn ông.
Thân là quản lý cấp cao lâu năm của Lục Mạc Khiên, chị Phó hiểu rõ tính cách của anh, lâu năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh chủ động đứng lên bênh vực một cô gái, thật lòng, chị cũng cảm thấy vui thay.
Xét trên phương diện phụ nữ, chị cũng thấu hiểu cho những uất ức mà Từ Tuyết Lộ phải chịu, vì anh, cô đã phải hi sinh bao nhiêu thứ, thậm chí giờ đây trên mạng mắng chửi không chỉ một mình cô, mà ngay cả bố mẹ cô, người thân ruột thịt của cô cũng không thoát khỏi liên quan.
“Thật ra tôi thấy ý của Mạc Khiên cũng không phải là không có lý. Có điều… cậu cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.” Phó Dung tuy thường ngày nghiêm khắc nhưng cũng là người thấu tình đạt lý, đôi môi đỏ mọng chợt vẽ nên một nụ cười rạng rỡ, giống như ủng hộ, như khích lệ tinh thần anh.
Có những khi Phó Dung và Thẩm Đa có thể khôn khéo giúp anh giải quyết rắc rối, nhưng có những chuyện anh cần phải tự mình xử lý.
Hai ngày sau, cuộc họp báo công khai phỏng vấn nam đại thần Lục Mạc Khiên chính thức diễn ra, hàng chục nhà báo của các tờ báo lớn đã chầu chực từ sớm, bởi vì, bất kể tin tức gì liên quan đến anh cũng đều rất hót.
Lục Mạc Khiên lịch lãm trong bộ âu phục đen, chân đi giày tây cùng màu, tóc chẻ mái ba tư thường lệ, anh chầm chậm bước trên thảm đỏ đi vào, hai bên có vệ sĩ bảo vệ, đảm bảo không cho bất cứ ai thừa dịp công kích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!