Cánh cửa phòng vang lên tiếng động lớn, bác sỹ không đúng lúc đi từ ngoài vào.
“Anh Lục, anh vẫn còn ở đây sao?”
Cái tên “anh Lục” từ lâu đã gắn liền với Lục Mạc Khiên, bất kể là già trẻ, lớn bé, gái trai, đều gọi anh bằng cái tên thân mật như thế.
Tên gọi ấy bắt nguồn từ bộ phim “Ánh dương rực rỡ” do anh thủ vai nam chính, phát sóng cách đây bốn năm. Nội dung bộ phim đại loại như là nam chính cùng với đồng đội của mình tham gia vào game thủ đẳng cấp quốc tế, họ cùng sát cánh bên nhau để thi đấu với các đội game khác trên thế giới.
Nam chính là Bạch Xuyên- do Lục Mạc Khiên đóng, là thanh niên có tài, xuất thân từ giới tài phiệt, đại thiếu gia của một tập đoàn lớn mạnh, lại là đội trưởng của đội, nên người ta hay gọi anh là anh Xuyên. Sau này, khi thoát tục khỏi vai anh Xuyên, thì fan hay gọi anh ấy là anh Lục.
Còn lí do vì sao lại gọi họ chứ không phải tên thì thực lòng Từ Tuyết Lộ cũng không biết phải giải thích thế nào! Có người nói là tiện miệng dễ kêu, có người lại bảo muốn có điểm nhấn.
Lục Mạc Khiên gấp tờ báo đặt sang bên, nhởm mông đứng dậy, nhường chỗ cho bác sĩ.
Sau khi xem xét vết thương, bác sĩ mỉm cười nhẹ nói: “Anh Lục, anh chăm sóc bạn gái tốt thật! Chắc là chẳng mấy chốc nữa vết thương sẽ lành ngay thôi!”
Lời của bác sĩ giống như tản đá đè lên đầu Từ Tuyết Lộ, thoáng chốc khiến cô choáng váng, cô thực không ngờ sự có mặt của Lục Mạc Khiên lại gây nên hiểu nhầm lớn tới như thế. Chuyện này mà sểnh ra ngoài thì cô có tới mười cái miệng cũng cãi lại không nổi. “Bác sĩ à, không phải vậy đâu! Tôi chỉ là fan của anh ấy.”
Dường như càng giải thích lại càng rối, vị bác sĩ kia không những không tin, mà ánh mắt còn mờ ám khôn lường, khiến lòng Từ Tuyết Lộ như mớ bòng bong lộn xộn. “Tôi hiểu, tôi hiểu, là fan và thần tượng.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Vẻ mặt Lục Mạc Khiên hết sức điềm tĩnh, không có chút biểu cảm nào là gấp gáp, càng không sợ bị hiểu nhầm, sau khi tiễn bác sĩ đi xong, thì anh cũng liền rời đi ngay sau đó.
Thời gian trôi qua thật chậm, một giờ qua đi mà cứ như một thế kỉ mới đã tới, Từ Tuyết Lộ một mình đơn độc trong căn phòng quạnh hiu, rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng vết thương vẫn còn chưa lành, cho nên cô luôn bị bác sĩ và y tá cấm cửa.
Mãi tới khi trời tối, hầu hết mọi người đều tan ca, bệnh viện chỉ còn chưa tới mười người ở lại trực ban, Từ Tuyết Lộ mới có cơ hội lẻn ra ngoài một lát.
Đêm đã khuya, hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, lá cây bạch quả rơi đầy đất, mùi hoa quế phảng phất nơi chóp mũi.
Gió thu về đêm se se lạnh, phe phẩy trên các tán lá cây, ngâm lên giai điệu xào xạc, tựa như một khúc thơ ca.
Từ trong khóm cây bạch quả, phát ra một tiếng động không lớn lắm, thu hút cái nhìn của Từ Tuyết Lộ, cô dừng bước, khom lưng cúi đầu, tia mắt sâu vào trong gốc cây khẳng khiu, bên trong đó, thấp thoáng một tiểu yêu tinh màu trắng bạch, đôi mắt trong xanh như hồ nước mùa thu, sáng quắt nhìn cô.
Làn môi anh đào hé lên nụ cười rực rỡ, như ánh nắng trong màn đêm đen kịt, cô có vẻ thích thú với tiểu yêu tinh nhỏ nhắn kia.
Lúc này Từ Tuyết Lộ cũng ngồi xổm xuống, hai tay khoanh lại đặt trên đùi, nhìn chằm chằm một nhúm lông màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mờ nhạt. “Tiểu yêu tinh, sao mày lại ở đây? Đi lạc hả?”
Theo bản năng của loài mèo, nó lùi về sau, dáng vẻ sợ sệt, có lẽ là đang đề phòng người lạ. “Meo… meo… meo…”
Từ Tuyết Lộ lén dịch sát vào trụ tường, ngưỡng cổ lên nhìn tiểu yêu tinh, bốn mắt nhìn nhau không rời. Ánh mắt của mấy con vật nhỏ rất đơn thuần trong sáng, đôi mắt cứ như có cả trời sao.
“Em làm gì ở đây thế?”
Bỗng nhiên, từ sau lưng vọng lại giọng nam tràn đầu từ tính, không cao giọng nhưng lại rất thu hút, khiến Từ Tuyết Lộ giật nảy mình, vô thức ngã choài ra đất.
Chầm chậm ngẩng mặt nhìn lên, thân ảnh cao lớn đột ngột xuất hiện kia làm cô càng thót tim.
Là Lục Mạc Khiên…
Sao anh lại tới?
Tóc anh đẫm màu, giống như chìm giữa màn đêm.
“Ôi trời ạ! Đại thần, anh muốn doạ chết tôi sao?”
Theo phản xạ tự nhiên, Từ Tuyết Lộ một tay ôm lấy ngực, điều phối nhịp thở, tay còn lại bám chặt bên tường, cố trườn người ngồi dậy.
“Em đang làm việc gì mờ ám sao? Tại sao lại phải giật mình thế?”
Hơi thở nam tình phà phà bên gò má cô, sau một cái chớp mắt, nam thần đã ngồi xổm xuống ngay bên cạnh cô, đầu vai anh rất thẳng, ngồi như vậy cũng không hề có vẻ khúm núm.
“Cái gì thế kia?” Ánh mắt anh nháy về phía tiểu yêu tinh, hỏi.
“Là một con mèo con bị lạc, có vẻ nó đang rất đói, lại còn bị thương nữa.”
Từ Tuyết Lộ bất cẩn quay đầu, vô tình quên mất việc đại thần đang ngồi ngay phía sau lưng. Giây phút hai ánh mắt chạm nhau, cảm giác như có luồng điện xoẹc qua người, khiến cả hai nhất thời bất động.
Bối rối quay đầu, cô nhẹ cúi nhìn xuống, vài sợi tóc trượt khỏi vành tai, cô cũng không buồn chú ý, để mặc nó buông lỏng, lưa thưa trên gương mặt thanh tú, giống như một vệt nước trượt dài.
Nhìn thấy mèo con đang lay lắt vì cơn đói, cô đành mặt dày cầu xin anh: “ À… đại thần… em có thể nhờ anh một việc được không?”
Lục Mạc Khiên nhướng mày, đáy mắt sinh ra ngờ vực: “Việc gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!