Thiếu niên lộ vẻ kinh hãi, đây chỉ là một thằng bé mà thôi, không ngờ lại có thể đẩy bay tên sắt của hắn chỉ với một tay, có hơi khó tin một chút.
Phải biết rằng, hắn rung hai tay một cái là đủ để nâng năm sáu cái đỉnh đồng, tên sắt to có thể bắn nứt kim loại, loại sức mạnh to lớn đó căn bản không phải người thường có thể chịu được, đủ để bắn chết Long Giác Tượng.
Người của Bái Thôn giật mình, không có ai rõ ràng Bái Phong đáng sợ cỡ nào hơn bọn hắn, thiên phú dị bẩm, thần lực kinh người, vô cùng hiếm thấy, sao lại để một thằng bé đẩy được tên sắt của mình.
“Tự tìm cái chết!” Thiếu niên Bái Phong khẽ quát một tiếng, trong mắt bắn ra chùm ánh sáng giống như hai tia chớp, hắn thở thành tiếng, kéo cung lớn rồi bắn tên liên tục.
“Vù”, “Vù”
Tên sắt phá vỡ trời cao, vang lên ù ù, giống như tiếng ma quỷ từ dưới Cửu U, mũi tên to dài phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo khiến người ta phát sợ, tên bay đến cực nhanh, vô cùng kinh người.
Bái Phong không ngừng kéo cung, bắn liên tiếp tám mũi tên sắt, chúng gào thét mà đến, mũi nào cũng vô cùng đáng sợ, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của nhóc tỳ.
Thạch Hạo như một con linh viên, xòe ra tứ chi, động tác tự nhiên, nhanh chóng né được năm tên, sao đó hai tay đánh bay ba mũi còn lại, cắm sâu vào trong đá, vang vang rung động.
Loại biểu hiện này khiến người ta chấn động.
Ngay cả người của Thạch Thôn cũng ngây ra, biểu hiện của Thạch Hạo đã vượt qua dự đoán của họ, mới tí tuổi đầu đã thế này, cho ngươi ta cảm giác rất không thật.
Bái Phong khẽ quát, điên cuồng bắn cung, tên sắt nhanh như mưa lớn đổ ập tới, hết mũi tên này đến mũi tên khác xuyên qua núi rừng.
Thạch Hạo mặc dù rất nhỏ, nhưng tốc độ cực nhanh, như hổ vồ, giống giao nhảy, né tránh mũi tên, đồng thời hai tay đánh ra, đụng vào thân tên, vang lên keng keng, đánh bay rất nhiều tên sắt.
Sự nhanh nhẹn của nó căn bản không giống một đứa bé, nháy mắt đã nhảy được mấy chục mét, thoáng cái đã sắp tới trước mắt, lúc lên xuống giống như một con Kim Sí Đại Bằng nhỏ, đã hơi có chút khí thế bất phàm.
“Keng!”
Loạn tiễn như mưa, càng lúc càng dày đặc. Nhóc tỳ hét to, ở trên đường nó liền nâng một tảng đá lớn ngàn cân, ầm một tiếng nhảy lên rồi ném về phía tên thiếu niên Bái Phong sắc mặt lạnh lùng đó.
“Sao sức mạnh lại lớn như thế này cơ chứ? Đây mới chỉ một đứa bé ba bốn tuổi thôi mà.”
Mọi người sợ hãi, việc này thật khiến người ta trợn mắt há mồm. Chỉ có mấy người trong lúc mơ hồ nhìn thấy được khi Thạch Hạo dùng sức có ký hiệu lóe lên rồi tắt, quá nhanh.
Đá lớn ngàn cân bay ngang trời, nện xuống phía dưới.
Con mắt Bái Phong lạnh lẽo, hắn dừng bắn tên, vung cây cung lớn cao hơn nửa người, quất mạnh về hướng tảng đá lớn đó, ‘ầm’ một tiếng, tảng đá lớn nặng như vậy lập tức vỡ tan, bắn tung tóe khắp nơi.
Mà Thạch Hạo cũng đã nắm lấy cơ hội xông đến phụ cận, tức giận nói: “Vì sao ngươi lại thô bạo như vậy, muốn sát hại A Phúc thúc của ta, còn muốn cướp đi đồ săn chúng ta cần để sinh tồn nữa?”
Bái Phong hừ lạnh một tiếng, ném cung lớn xuống đất, cầm lấy một thanh trường mâu màu đỏ đậm làm bằng Huyết Văn Thiết, dùng mâu ra sức đâm về phía ngực của nhóc tỳ.
Mà lúc này Thạch Hạo đang ở lưng chừng trời, vừa vặn hứng về phía trước, rất khó né tránh, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho dân Thạch Thôn tí nữa tim nhảy ra ngoài, ai ai cũng thầm hận Bái Phong không thôi, vì hắn ra tay vô cùng ác độc.
“Keng”
Tiếng rung kim loại truyền tới, Thạch Hạo ánh mắt trong trẻo, tay phải bắt đầu vung lên, vẽ ra một đạo quỹ tích đẹp đẽ, phát ra ánh sáng rực rỡ, ‘keng’ một tiếng cắt trường mâu thành hai đoạn, mà cái tay trắng nõn đó lại không hề bị tổn thương gì.
Kết quả này khiến người ta ngẩn người, Thạch Hạo tuổi nhỏ đi chọi cứng một Bái Phong mạnh mẽ, không ngờ lại không ở vào thế hạ phong, từ chỗ rất xa xông đến trước mắt, biểu hiện rất cường thế.
“Vù. . .”
Bái Phong bỗng ném mâu gãy ra, nhắm đúng hướng mắt phải của Thạch Hạo, quyết đoán mà ác liệt, với khoảng cách gần như thế này thì thật sự rất nguy hiểm.
Thạch Hạo nghiêng đầu né tránh, người ở lưng chừng trời, chân phải trực tiếp vung tròn xuống, đá vào mặt của Bái Phong, mang theo một luồng gió mạnh. Mặc dù người nó nhỏ, nhưng tư thế lại khá đẹp mắt, động tác tự nhiên lưu loát giống như chim yến xẹt qua giữa không trung.
“Ầm”
Bái Phong lấy tay trái cản lại, phát ra một tiếng vang nặng nề, chận động làm cho cây cối ở gần rụng lá, rơi xuống thành từng mảng, giống như có gió thu thổi qua.
“Sực mạnh thật là lớn!”
Người của Bái Thôn lộ ra vẻ không thể tin nổi, họ biết rõ, Bái Phong thần lực kinh người, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng ở trong phạm vi mấy nghìn dặm đã hiếm có người sánh vai, nhưng hiện tại lại không thể chiếm nổi thượng phong.
Thạch Hạo hạ xuống đất, tuổi nhỏ như vậy, chiều cao kém Bái Phong rất nhiều, nhưng nó trước sau không sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tức giận, mắt trợn tròn đứng sóng đôi với hắn.
Nhân mã hai bên đều dừng lại, họ đã bị cuộc quyết đấu giữa thiếu niên mạnh mẽ và đứa bé khiến người ta kinh ngạc này hấp dẫn, tất cả đều đang chờ bọn nó phân ra thắng bại.
Bái Phong sắc mặt u ám, mắt lộ hàn quang, hắn đã mười bốn tuổi rồi, nhưng đối phương lại còn chưa đến bốn tuổi, vừa rồi va chạm không phân thắng bại với hắn mà nói là một loại sỉ nhục.
“Ầm!”
Bái Phong thân thể thon dài, bỗng quét chân một cái, giống như một cái cọc sắt quét ngang tới, kình khí đáng sợ đang nổ vang, giống như một con quái vật lớn tấn công.
Thạch Hạo lùi lại, nó từ nhỏ lớn lên ở trong núi rừng, mặc dù không có trải nghiệm thực chiến, nhưng lại biết rất nhiều, tránh đi mũi nhọn, nhảy một cái liền lùi ra mấy mét.
Song, Bái Phong đã từng giết mãnh thú, từng chém dị cầm, từng giết những người mạnh mẽ, kinh nghiệm thực chiến phong phú, tự nhiên biết rõ phải chiếm thượng phong.
Người hắn nhảy vút lên trời, nháy mắt đã là mấy mét, chân phải xoay tròn như một cái roi sắt đánh xuống, thế không thể đỡ, kình phong đánh vào mặt khiến người ta đau đớn, sát chiêu dồn dập.
Ở sau lưng là mấy cây cổ thụ, không còn đường lui, không thể tiếp tục né tránh, Thạch Hạo dựa lưng vào cây lớn, hai tay đan chéo, ra sức giơ lên trên để đỡ, mấy cái phù hiệu lóe lên rồi tắt.
“Ầm!”
Giống như hai con thú khổng lồ đụng vào nhau, khiến nơi này cát bay đá chạy, khói bụi mịt mù, cây cối héo úa. Hai người chấn động mạnh, mà lúc chân Bái Phóng đè xuống liền trực tiếp đá gãy một cây đại thụ đường kính hơn một mét ở sau lưng Thạch Hạo.
Ầm một tiếng, cổ thụ chọc trời gãy lìa, rơi ở trong vùng núi, phát ra một tiếng động lớn, thanh thế kinh người.
Lần này người của Bái Thôn nhìn rất rõ ràng, trong lòng bàn tay của Thạch Hạo giống như có ký hiệu lấp lóe, là loại sức mạnh này ngăn lại đòn tấn công mấy ngàn cân của thiếu niên thiên phú siêu tuyệt Bái Phong.
“Bảo Cụ, trong tay đứa bé đó là một cái Bảo Cụ quý hiếm!” Bọn chúng hét lớn lên.
Không cần biết thế nào, chúng cũng không tin Thạch Hạo đã mò ra được sự huyền bí của Cốt Văn, cho rằng vì cái dây đeo tay mài bằng răng thú ở trên cổ tay nó phát huy tác dụng, bởi vì quả thật có hào quang lóng lánh đang chảy xuôi.
Cả đám người Bái Thôn đều đỏ mắt, đây mặc dù không phải là trấn tộc chí bảo gì cho cam, nhưng cũng là một cái Bảo Cụ tốt, có thể tăng sức mạnh cho một đứa bé như thế này, khẳng định là bất phàm.
Sau khi đá gãy cây lớn, khí thế ác liệt của Bái Phong không đổi, tấn công càng thêm nhanh chóng mãnh liệt, đôi chân như cọc sắt tung hoành, khiến cây cối không ngừng gãy lìa, cành gãy lá rụng bay khắp nơi.
Thạch Hạo cũng không kém, bắt đầu đánh trả, mặc dù thân hình nhỏ nhưng lần nào nhảy lên cũng cao mấy mét, tấn công như một con đại bàng non giương cánh.
“Ầm!”
Quyền phong của Bái Phong như sấm, một quyền đánh ra, sau khi Thạch Hạo né được liền trúng một tảng đá núi nặng mấy nghìn cân, trực tiếp đánh nát bấy nó, đá vụn bay khắp nơi.
Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, không ngờ lại có loại sức mạnh to lớn khủng bố thế này, cả đám người trưởng thành nhìn cũng phải hít hơi lạnh.
Nhóc tỳ tuy còn nhỏ, nhưng ở độ tuổi này mà nói đã coi là thần lực kinh người, song về sức mạnh tuyệt đối lại không thể so với Bái Phong, nhưng với sự hỗ trợ từ sức mạnh thần bí của Cốt Văn, nó cũng không sợ gì.
Động tác của cả hai cực nhanh, mỗi một đòn đều rất đáng sợ, quyền phong như sấm, vang lên ầm ầm, khiến cho cây cối đổ rạp, đá núi nứt toác.
Sau khi giao thủ mấy chục chiêu, Bái Phong sắc mặt âm hàn, hắn là một kẻ thiên túng kỳ tài, nhưng lại chưa từng ngờ tới việc không chiếm nổi thượng phong với một đứa bé không được bốn tuổi, khiến hắn làm sao chịu nổi.
“Ầm!”
Lần này, sau khi hắn toàn lực tấn công, đột nhiên khom lưng cúi đầu, từ sau lưng bay ra một mảng tên nỏ, sắc bén lập lòe, nhắm thẳng vào hai mắt và toàn bộ khuôn mặt của nhóc tỳ.
Tất cả người của Thạch Thôn đều cả kinh kêu lên, việc này quá đột nhiên. Sau đó, cả đám đều tức phẫn nộ, Bái Phong quá nham hiểm, đối phó một đứa bé mà thôi, hắn lại dùng hết các chiêu độc ác như vậy.
Nhóc tỳ hơi giật mình nhưng cũng không sợ, hai tay múa lên, ngón tay hiện ra một mảng văn lạc, tạo thành một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, bị nó nắm ở trong lòng bàn tay, bỗng vung một cái, hàng loạt điểm sáng khuếch tán ra đánh vỡ toàn bộ tên nỏ.
Người của Thạch Thôn thở phào một hơi, vừa rồi quả thật là sợ toát hết mồ hôi hột.
“Tiểu tử này quá ác độc, sau khi trưởng thành nhất định sẽ là một tai họa!” Thạch Phi Giao tức giận nói.
“Vù!”
Thạch Hạo mắt to trong veo, chủ động xông lên trên, hai tay giương ra như chim ưng vồ mồi, động tác thô bạo mà sắc bén, cực giống tư thế Thanh Vân Ưng đánh xuyên tầng mây.
“Ầm!”
Vầng trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay nó lại lóe hào quang, hóa thành ánh sáng trong suốt dâng trào lên đón lấy Bái Phong, nặng nề va chạm với nhau, tạo ra một cơn bão mạnh mẽ.
Lần này, Bái Phong phun ra một bụm máu tươi, người bay ngang ra, đụng gãy rất nhiều cành cây đại thụ, rơi ở trên đất. Mà nhóc tỳ thì lại nháy mắt đuổi theo.
=======
Bái Phong vừa muốn đứng lên, Thạch Hạo liền như một con ưng non vút lên trời cao bay tới, sau đó một cước đá xuống, đạp ở trên ngực hắn, đôi mắt rất sáng nhìn xuống hắn.
‘Ầm’ một tiếng, cả vùng núi đều khẽ run lên, thiếu niên mạnh mẽ Bái Phong thoáng cái nằm ngửa ra, không thể đứng lên. Không có ai sẽ đi nghi ngờ sức mạnh của một cước do nhóc tỳ đá ra cả.
Người của Bái Thôn khiếp sợ, thiếu niên thiên tư xuất chúng như Bái Phong, khiến tộc nhân đều kính nể, không ngờ lại thua như vậy, hơn nữa còn bị một đứa trẻ con đánh bại.
Rất nhiều người của Bái Thôn giương cung lắp tên muốn bắn chết Thạch Hạo để cứu viện.
Đám Thạch Phi Giao giận dữ, cũng đều giương cung muốn bắn lại, tiến hành một cuộc hỗn chiến.
‘Vù’ một tiếng, Thạch Hạo nắm lấy cổ áo của Bái Phong, nhấc hắn lên che ở trước người, hướng về phía người của Bái Thôn, bảo vệ bản thân.
Bái Phong tức giận, bình thường hắn âm trầm mà bình tĩnh nhưng lúc này đã không thể nhịn được nữa, hôm nay quả thật là vô cùng nhục nhã. Bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như thế này tóm lấy còn khó chịu hơn là giết hắn, hắn ra sức giãy dụa, nắm đấm vung về phía nhóc tỳ.
Thạch Hạo mặc dù không đủ kinh nghiệm, nhưng tay nhanh mắt tinh, một cái tay khác tỏa ra ánh sáng, ký hiệu chuyển động, ‘bịch’ một tiếng đánh ở trên ngực của Bái Phong, làm cho thân thể hắn rung bần bật, miệng ứa máu tươi, nắm đấm mất đi sức lực.
Nhóc tỳ cũng không dừng lại, nâng Bái Phong cao hơn mình rất nhiều, nhanh chóng nhảy lên rồi xông về chỗ Thạch Lâm Hổ.
Thân thể Bái Phong thon dài, bị cầm như vậy nên có hơn nửa cơ thể bị kéo ở trên đất, bị bụi gai đá núi cắt phải, tóc tai bù xù, so với thiếu niên đẹp trai lạnh lùng lúc trước thực sự là cách biệt một trời một vực, chật vật không thể tả nổi.
Cách còn khoảng tám chín mét, nhóc tỳ bỗng ném Bái Phong ra, ‘bịch’ một tiếng rơi ở trước mặt đám Thạch Lâm Hổ, hắn lăn vài vòng, lại phun thêm mấy bụm máu, trong mắt toàn là oán hận và giận dữ.
“Nhóc con, mày không phải rất ác độc sao, tiếp tục kiêu ngạo nữa đi!” Thạch Phi Giao không quan tâm, sau khi nói xong liền nhấc chân tặng cho một cước, ‘răng rắc’ một tiếng, xương ngực của Bái Phong lập tức đứt mất mấy cây.
Lực lượng của họ gần nhau, nhưng Bái Phong lúc này đã trở thành tù nhân, khó mà phản kháng, lấy xương ngực đọ với bàn chân, đương nhiên là không thể chịu nổi, đau đớn đến mức đầu túa mồ hôi, rên lên một tiếng.
“Nhóc tỳ cháu quá lương thiện rồi. Vừa rồi khi đó đối địch có mấy cơ hội để đánh trọng thương hắn, cháu đều bỏ lỡ cả. Hơn nữa sau khi bắt được hắn, cháu ra tay quá nhẹ, như vậy đối với bản thân mình mà nói rất nguy hiểm.” Thạch Lâm Hổ ở bên cạnh giáo dục.
“À!” Nhóc tỳ nhăn nhó, khác hẳn với dáng vẻ như hổ con vừa rồi, đây là lần đầu tiên nó liều mạng như vậy, chủ yếu là vì nhìn thấy mấy vị a thúc ở trong tộc tí nữa là bị người ta bắn chết, mà đối phương còn không nói lý như vậy, cho nếu mới sốt ruột xông lên chiến đấu.
“Khoan, bằng hữu Thạch Thôn hạ thủ lưu tình, có gì từ từ nói, việc gì cũng có thể thương lượng.” Người của Bái Thôn đã sốt ruột, một thiếu niên tiềm lực kinh động Đại Hoang như thế nếu bị tra tấn chết, đối với bộ tộc của họ mà nói là tổn thất quá lớn.
“Có thể thương lượng? Lúc các ngươi cướp đoạt con mồi mà chúng ta vất vả săn được, chặn giết tộc nhân của ta, vô tình và máu lạnh giương cung bắn bọn ta sao các ngươi không nghĩ đến những việc này?” Thạch Lâm Hổ tức giận nói.
“Ầm!”
Ở một bên khác, Thạch Phi Giao lại trực tiếp đạp thêm một cước, xương một tay của Bái Phong lại kêu rắng một cái rồi gãy lìa, làm cho hắn mặt nhăn nhúm, nhưng lại không nói tiếng nào.
“Đừng, mau dừng tay, tất cả đều là do bọn ta sai, bồi tội ở chỗ này còn không được hay sao?” Một người trung niên ở trong Bái Thôn hét lên, rất là lo lắng.
Mà thủ lĩnh của đội ngũ săn thú của họ cũng hét lớn, yêu cầu đàm phán, hắn cao hai mét ba, hai mét tư, khí thế bức người, nhưng giờ cũng không còn cường ngạnh và hung hăng như lúc nãy nữa.
“Đàm phán cái con bà mày, cái khác ta mặc kệ, trước tiên đập một trận đã rồi nói sau.” Cha của Nhị Mãnh nổi giận đùng đùng nói, những ngày này người của Thạch Thôn đã nén một bụng lửa giận, sau có thể bỏ quả mọi việc chỉ với một câu nói.
“Ầm”
Cái tay to như quạt hương bồ của hắn vung xuống, đánh ở trên mặt của Bái Phong, trực tiếp đánh cho rách da, cả người bay ngang mấy mét.
“Nhóc con mày còn dám trợn mắt à, huynh đệ của ông mày tí nữa là bị mày bắn chết bốn năm người, bắn tên ác độc, xuyên cả tạng phủ. Giờ sao mày không lớn lối nữa đi, tiếp đi chứ!”
“Ầm”
Lúc Bái Phong lăn tới chân Thạch Lâm Hổ, hắn cũng trực tiếp đá ra một cước, loại sức mạnh ngàn cân như thế này đủ để đạp chết mãnh thú, Bái Phong có mạnh tới mức nào thì cũng phải đứt thêm vài cây xương, khóe miệng co rúm, máu và mồ hôi chảy ròng ròng.
Không lâu trước đây, hắn kiêu ngạo ép người, lạnh lùng mà bá đạo, hiện lại lại trở thành tù nhân, tóc tai bù xù, cả người là máu, không nói tiếng nào, trái ngược thật là quá lớn.
“Ầm”
Người của Thạch Thôn hận thấu sự kiêu ngạo của hắn lúc trước, loại lạnh lùng và kiêu ngạo đó khiến người ta hận tới mức hàm răng cũng ngứa, lúc này đua nhau đi lên, anh một cước, tôi một đạp, chia nhau ra mà đánh. Sống ở trong Đại Hoang, ai ai cũng thân thể cường tráng, ăn trận đòn như vậy, Bái Phong tí nữa đi đời, xương không biết đã gãy bao nhiêu cây, nằm oặt ở đó.
“Dừng lại!”
Người của Bái Thôn lo lắng, giương cung lớn muốn xông lên giải cứu, bởi vì tiếp tục như vậy thì Bái Phong bị phế là cái chắc, khỏi hi vọng có ngày quật khởi trở lại.
“Dừng lại hết cho ta, cút sang một bên mà đứng, còn chưa xong đâu, chờ bọn ta hả giận rồi bàn sau.” Thạch Phi Giao nói.
Mọi người anh một cước, tôi một tát, chả mấy đã tra tấn Bái Phong sắp không còn hình người nữa rồi, mặt mũi bầm dập, khung xương các nơi gãy lìa, dáng vẻ vô cùng thê thảm, không còn một chút lạnh lùng nào.
Lúc này đây, một đám nhóc cũng xông lên, đặc biệt là Bì Hầu, ra sức đá hắn, nói: “Ngươi thiếu chút nữa là bắn chết cha ta. Kiêu căng nữa đi xem nào, làm sao, còn không phải là để nhóc tỳ bắt lại à!”
“Nhóc tỳ của tộc ta mới hơn ba tuổi rưỡi, ngươi mười mấy tuổi đầu rồi, đến nó cũng không đánh lại, còn có cái gì để mà kiêu căng phách lối đây?” Một đám nhóc vừa tẩn vừa trêu.
Lúc này, một đám người vây lấy Thạch Hạo, khen ngợi không nớt, đến người của Thạch Thôn cũng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy, trực tiếp bắt được một thiếu niên đáng sợ có thể sánh với Thạch Lâm Hổ.
“Bằng hữu Thạch Thôn, các ngươi trút giận đủ rồi chứ.” Người của Bái Thôn sốt ruột, tiếp tục như vậy, thiên tài cũng thành tàn phế, tới lúc đó khác quái gì con chó đâu?
“Vậy thì bàn bạc đê!” Thạch Lâm Hổ ngồi phịch xuống người Bái Phong, hoàn toàn xem hắn như ghế ngồi, điều này khiến cho người của Bái Thôn đều thắt tim lại, một hán tử to con như vậy, cao sắp hai mét rưỡi đến nơi rồi, dùng sức ngồi như thế thì một con trâu mộng cũng phải rụp xuống.
Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo, không dám tỏ ra bất mãn.
“Đều là bằng hữu ở trong Đại Hoang, cho dù có chút va chạm thì cũng là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, xin hãy bao dung, tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng ta lần này.” Một người hơi biết ăn nói ở trong đội ngũ đi săn của Bái Thôn lên tiếng.
“Ta nhổ vào, cái gì mà cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nói nghe rõ hay, trước đó các ngươi làm cái gì, vì sao muốn bắn chết tộc nhân của ta?” Thạch Phi Giao quát.
Thạch Lâm Hổ lại vẫy tay, nói: “Đừng lảm nhảm nữa, bọn ta không thích nghe, nói đi, bồi thường chúng ta như thế nào?”
“Việc này. . .” Người của Bái Thôn đều nhíu mày, thủ lĩnh đội đi săn nói: “Bọn ta nhận lỗi ở chỗ này, hơn nữa đem toàn bộ con mồi tặng cho các ngươi, thế nào?”
Cha của Nhị Mãnh trợn mắt nói: “Những con mồi này vốn là của bọn ta, làm bị thương bao nhiêu người của bọn ta, chỉ nhận lỗi xuông là xong sao?”
“Thế này được không, kể từ bây giờ bọn ta rút khỏi vùng núi này, không bao giờ vượt giới nữa, trả lại khu săn bắn cho các ngươi được chưa?” Người của Bái Thôn nói.
“Rắm chó, đây vốn cũng là của chúng ta, nói nửa ngày cũng chả có lấy nửa điểm thành ý!” Một người Thạch Thôn nóng tính quát.
Thạch Lâm Hổ vẫy tay một cái, nói: “Ta chán chẳng muốn nói với các ngươi nữa, thả thằng oắt con này cũng được, nhưng trừ những điều kiện ban nãy ra phải để lại toàn bộ vũ khí ở trên người các ngươi, như vậy liền có thể khiêng nó về, sau này đừng có bén mảng đến chỗ của chúng ta nữa.”
“Cái gì, không được!” Người của Bái Thôn hét lớn, đối với họ mà nói, vũ khí chính là sinh mạng thứ hai, sống ở trong vùng núi này, không có binh khí thì làm sao sống nổi.
Phải biết rằng, ở đây mỏ kim loại thưa thớt, rất khó để đào được, có được một kiện binh khí vừa tay rất gian nan, cần rèn đúc và mài dũa thời gian dài.
“Vậy thì chẳng có gì để nói nữa. Người đâu, chặt đầu thằng oắt này xuống trả lại Bái Thôn cho ta.” Thạch Lâm Hổ hét lên.
“Được!” Một thanh niên lớn tiếng đáp, nâng lên một thanh kiếm bản to định chém xuống, chặt đầu Bái Phong.
“Đừng nha, bọn ta đáp ứng mà!” Một nhân vật chủ chốt của Bái Thôn hét lớn, cuống quít ngăn cản.
Những người khác sắc mặt khó coi, có người nói: “Thật sự phải giao nhiều vũ khí như vậy ra sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!