Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế giới hoàn mỹ

Thanh Lân Ưng liếc xéo, vảy toàn thân lấp lánh hàn quang, giống như mài bằng tinh kim, lạnh lẽo mà bức người, trong mắt nó thần huy trong suốt, bao quát phía dưới.

“Thanh đại thẩm, nhanh một chút đi, không còn kịp nữa rồi.” Nhóc tỳ ở trên ngọn núi vẫy tay, lớn tiếng hô.

Cuồng phong gào thét, Thanh Lân ưng hạ xuống, hai cánh giương ra dài mười lăm mười sáu mét, giống như một đám mây đen ép xuống, bóng mờ ở dưới đầu nó khiến người ta tim đập nhanh.

Thạch Hạo vèo một tiếng nhảy lên cao năm sáu mét, hạ xuống lưng chim rộng rãi, lập tức cảm giác được một loại cứng cáp, mỗi một cái vẩy đều lạnh lẽo và rắn như tinh thiết.

“Nhóc tỳ, đừng đi mạo hiểm!” Tộc trưởng Thạch Vân Phong lớn tiếng hô, tất cả những việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, ông ấy chưa kịp ngăn thì Thạch Hạo đã nhảy lên rồi.

“Tộc trưởng gia gia yên tâm đi, bọn cháu sẽ không mạo hiểm, lúc nào tìm được cơ hội mới ra tay.” Thạch Hạo vẫy vẫy bàn tay nhỏ, bảo ông ấy đừng lo lắng.

“Cháu phải cẩn thận đấy nhé!” Thạch Lâm Hổ hét lớn, hắn biết không thể ngăn được thằng nhóc này rồi, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở.

“A thúc, cháu biết rồi. Tộc trưởng gia gia, mọi người về trước đi, ở chỗ này quá nguy hiểm, cho dù là cả tộc chúng ta cùng tham gia thì cơ hội cũng không lớn.”

Tộc nhân im lặng, đây là một sự thật, hiện tại cho dù tất cả thanh niên trai tráng cùng nhau lên thì cũng sẽ chỉ bị bao phủ trong đám mấy trăm con hung thú điên cuồng đó mà thôi, đẫm máu chốn núi rừng.

“Đi thôi!” Tộc trưởng Thạch Vân Phong vẫy tay một cái, hạ lệnh, nếu không có thể sẽ gây ra họa lớn.

“Nhóc tỳ cháu phải cẩn thận đấy nhé!” Tộc nhân cùng nhau hét lên, lớn tiếng dặn dò.

“Cháu biết rồi, mọi người cũng phải cẩn thận đấy nhé, tộc trưởng gia gia!”

Thanh Lân Ưng lượn một vòng, xẹt qua ngọn núi bay về phía xa, tốc độc của nó cực nhanh, tiếng gió như sấm, đập vào mặt khiến người ta đau đớn, gần như không thể mở nổi mắt. Nhóc tỳ Thạch Hạo nằm úp sấp ở trên lưng nó, hai bàn tay móc thật chặt vào vẩy lấp lóe hàn quang lạnh lẽo của nó, đôi mắt to híp lại, nhìn xuống phía dưới.

“Thanh đại thẩm, phải cẩn thận đấy, ở dưới có rất nhiều hung thú.”

Thanh Lân Ưng tốc độ nhanh cỡ nào, hai cánh vỗ một cái, nháy mắt đã vượt qua hàng loạt ngọn núi, tới trước vùng núi này, cây cối đổ rạp, đâu đâu cũng là cành khô lá úa.

Mấy trăm con hung thú cường đại chém giết lẫn nhau, còn có trên trăm con hung cầm vung cánh sắt ra đánh, không còn cái gì có thể sót lại, bị giẫm đạp thành vũng máu, nơi đây là một vùng đất đẫm máu

Trước ngọn núi đá đã sụp đổ đó chật ních các sinh vật kinh khủng đang đại chiến với nhau điên loạn, máu tươi thỉnh thoảng lại bắn lên mấy chục thước, chúng nó chen chúc, đào ra cự thạch, đang tìm thi thể của Toan Nghê.

Có Sơn Miêu vằn dài mấy mét, trên đầu có mọc sừng, rất là mạnh mẽ, lần nào cũng có thể xé xác một con cự thú, điên cuồng tắm máu, hai bàn chân của nó cũng sắc bén vô cùng, hàn quang lướt qua nhất định có máu tươi phun ra.

“Grao…”

Một con Quỳ Thú đặc biệt lớn rít gào, giống như tiếng sấm, thân thể khổng lồ dài đúng hai mươi mét, giống như một ngọn núi nhỏ. Sóng âm của nó chính là vũ khí, chấn động làm hôn mê một đống mãnh thú, bàn chân to lớn giẫm qua, máu bùn văng khắp nơi.

“Ầm”

Một con Xuyên Sơn Giáp màu bạc dài tám chín mét, trên đầu có một cái sừng to như dùi nhọn, không gì không phá, chọc nổ tung cả đá núi, trực tiếp chui vào trong thân ngọn núi đó.

Thật sự là quá nhiều chủng loại, đều là dị chủng rất mạnh mẽ, nếu không tuyệt đối sẽ không dám xuất hiện ở chỗ này, đều là chủng tộc có trí tuệ cả.

Cự thú tranh bá, một đám sinh vật mạnh mẽ tấn công nhau kịch liệt, đều muốn dành được thi thể của Toan Nghê, sau khi nuốt vào sẽ khiến mình tiến hóa thành bá chủ chốn sơn lâm.

“Vù!”

Gió lớn gào thét, Thanh Lân Ưng vọt tới cực nhanh, thò ra đôi chân sắt to như cối xay, chụp vào đầu con Xuyên Sơn Giáp màu trắng bạc dài tám chín mét đó. Bởi vì chắc là nó sẽ là con đầu tiên đoạt được thi thể của Toan Nghê, hơn nửa cơ thể đã biến mất ở trong núi đá.

‘Phập’ một tiếng, dù Xuyên Sơn Giáp da cứng như sắt nhưng vẫn bị đôi chân lấp lánh hàn quang kia của Thanh Lân Ưng đánh xuyên phần đuôi, máu tươi đầm đìa.

Ở trong đá núi truyền tới một tiếng gầm giận dữ, Xuyên Sơn Giáp màu trắng bạc phát điên, vẫy đuôi điên loạn, đồng thời lùi ra khỏi đống đá, đứng thẳng người lên, lấy cái sừng khổng lồ dài hơn hai mét đó đâm về phía ngực của Thanh Lân Ưng.

Nhưng mà, Thanh Lân Ưng hung mãnh nhường nào, nó đã từng ép cho người của Thạch Thôn phải sử dụng Tổ Khí, phải biết rằng đó chính là Bảo Cụ khủng bố do Hung Thú Vương thời cổ đại để lại.

Hai cánh nó vỗ một cái, trong nháy mắt xông lên trời, đương nhiên hai chân vẫn chưa buông, vẫn đang quắp vào phần đuôi của Xuyên Sơn Giáp, nhanh chóng xuyên vào trong tầng mây.

Trong quá trình này, phong lôi cuồn cuộn, Xuyên Sơn Giáp kịch liệt giãy dụa cũng vô dụng, không có vùng núi để mượn lực, nó khó mà đứng thẳng người dậy, không thể làm bị thương được hung cầm.

Đột nhiên, sau khi xuyên qua tầng mây, Thanh Lân Ưng liền buông chân ra, Xuyên Sơn Giáp hóa thành một đạo hào quang màu trắng bạc nhanh chóng rơi xuống dưới.

“Ầm!”

Trong núi rừng phát ra hàng loạt tiếng kêu thảm, sau đó khói bụi mù trời, Xuyên Sơn Giáp khổng lồ dài tám chín mét rơi ở trên hiện trường, làm cho mấy con sinh vật cường đại gãy xương đứt gân. Còn bản thân nó cũng đã biến thành một bãi máu, dù cho thân thể của nó cứng như sắt cũng không được.

“Đại thẩm, thật lợi hại đấy!” Nhóc tỳ thán phục.

Thanh Lân Ưng lao xuống, một lần nữa bay về phía núi đá. Nó chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp ở khu vực ngoại vi dãy núi, đương nhiên là có thể bễ nghễ quần thú.

‘Vù’ một tiếng, lần này nó không dùng đến sức mạnh của cơ thể, há mồm nhổ ra một vầng trăng màu xanh, hơi khác với trăng bạc của nhóc tỳ, đường kính dài phải hơn hai mét, mục tiêu chính là con Quỳ Thú dài hai mươi mét kia.

Nguyên Thủy Bảo Thuật như thế này vừa ra, nơi đây lập tức đại loạn, rất nhiều hung cầm mãnh thú đều hoảng sợ, chạy ra bốn phía. Nhưng cũng có con hung ác điên cuồng, càng thêm khát máu, vồ giết về phía trước, quyết định phải tiêu diệt mối đại hoạn này trước tiên.

“Phập”

Vầng trăng màu xanh đó lấp lánh rực rỡ, vô cùng sắc bén, trực tiếp chặt đứt đầu của con Quỳ Thú đó, máu tươi bắn cao mười mấy mét, cơ thể khổng lồ không đầu đó mới ầm một tiếng đổ ra đất, mặt đất rung lên một hồi, máu chảy như suối.

“Meo”

Một tiếng kêu khiến người ta da đầu tê dại truyền tới, con Sơn Miêu khổng lồ dài mấy mét kia trốn ở sau một tảng đá địa thế hơi cao, bỗng nhảy lên, từ phía sau vồ tới Thanh Lân Ưng. Ở trên đầu nó có một cái sừng lớn màu đen, đâm thẳng tắp về phía sau đầu của Thanh Lân Ưng, mà một đôi chân sắc bén lại thò ra dài hơn nửa mét, trực tiếp cào về phía lưng của nó.

Đây là một lần phục sát rất đúng lúc, nếu thật sự bị đánh trúng, kể cả là vẩy cứng rắn như sắt củaThanh Lân Ưng cũng không thể đỡ được, dù sao thì đây cũng là một con Sơn Miêu có huyết mạch của thú thời viễn cổ.

Cùng lúc này, tiếng vỗ cánh vang lên, bảy tám con hung cầm từ bốn phía lao xuống, cùng nhau chụp về phía Thanh Lân Ưng, bởi vì bọn nó cảm thấy uy hiếp Thanh Lân Ưng mang lại là lớn nhất, muốn liên thủ tiêu diệt kẻ bá chủ trên không này trước.

Ánh sáng mông lung phát ra, một vầng trăng bạc nổi lên, ký hiệu lập lòe, trên mặt trăng có cung điện, cổ thụ làm bạn, phát ra ánh sáng chói lọi. ‘Vù’ một tiếng xẹt qua, con Sơn Miêu đáng sợ đó liền bị đứt mất sừng, đầu bị chém làm đôi, hét thảm tại chỗ rồi rơi xuống.

“Thanh đại thẩm, đừng lo, sau lưng để đấy cháu giải quyết.” Tiểu Thạch Hạo giọng non nớt nói.

Thanh Lân Ưng kêu dài, đập hai cánh, quét ngang số hung cầm khác, lập tức lông vẩy toán loạn, máu tươi chảy dài, nó một hơi xé xác năm sáu con mãnh cầm dài mấy mét, có con còn to hơn cả nó, nhưng tất cả đều bị nó dùng sức mạnh cơ thể thuần túy đánh chết.

Đây chính là hậu duệ của Thái Cổ Ma Cầm, không dùng tới Bảo Thuật, chỉ dựa vào cơ thể là đã có thể càn quét chốn sơn lâm, đánh đâu thắng đó.

Tiếng gió gào thét, lần này Thanh Lân Ưng lao xuống, đại bộ phận mãnh thú đều đã chạy trốn, không dám chống lại nó, bởi vì nó thực sự quá mạnh.

“Thanh đại thẩm, chúng ta đào đống đá này ra, Toan Nghê ở ngay phía dưới.” Nhóc tỳ nói.

Thanh Lân Ưng hạ xuống, một trảo chụp xuống liền đánh nát một tảng đá ngàn cân, cánh sắt giang rộng, ‘vù’ một tiếng quét bay tất cả, nó nhanh chóng đào, nơi này rất nguy hiểm, cho dù mạnh như nó cũng không dám ở lâu.

Loạn thạch bay khắp nơi, rất nhanh liền đào ra được một cái hố sâu. Đột nhiên tử quang lóe lên, một tia sáng rực rỡ bắn ra, bay thẳng tới Thanh Lân Ưng.

“Keng”

Tia sáng màu tím vàng bắn trúng cánh trái của Thanh Lân Ưng, tạo ra vô số đốm lửa, làm hung cầm tức giận kêu một hồi, cảm nhận được cơn đau từ cánh truyền tới.

“A, là một con rắn màu tím!” Nhóc tỳ kêu lên.

Con rắn này quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng, đánh cái rồi lui. Nó chỉ to cỡ người trưởng thành, dài chắc khoảng năm sáu mét, so với cự thú thì rất là ‘mảnh dẻ’.

Nhưng nó rất mạnh, toàn thân vảy màu tím vàng lấp lóe, chảy xuôi ánh sáng rực rỡ, vô cùng rắn chắc, dùng sức cắn nát vảy còn cứng hơn sắt của Thanh Lân Ưng.

Hơn nữa, vết thương của Thanh Lân Ưng đang chảy máu đen, rõ ràng là đã bị trúng độc.

“Phập”

Hậu duệ của Thái Cổ Ma Cầm trái lại cũng dứt khoát, miệng nhổ ra một vầng trăng nhỏ, ‘phập’ một tiếng chém đứt miếng vảy thịt đó, nặng đúng phải mấy cân, lập tức máu tươi bắn tung tóe.

“Thanh đại thẩm!” Nhóc tỳ cả kinh kêu lên.

Ai cũng không ngờ, ở trong ngọn núi đá này còn ẩn giấu một con dị xà đáng sợ, rõ ràng là nó rất mạnh, dám cùng với hung cầm màu xanh tranh phong.

Thanh Lân Ưng kêu to, ở vết thương có ký hiệu lóe lên, nhanh chóng ngừng chảy máu, ổn định vết thương. Sau đó, trong mắt nó bắn ra hai tia điện lạnh lẽo, nhìm chằm chằm con rắn lớn cơ thể đang chảy xuôi ánh sáng màu tím vàng đó.

“Xì xì…”

Con rắn này đã thành tinh, có trí tuệ rất cao, giằng co với nó.

Ánh trăng nổi lên, Thanh Lân Ưng xử dụng ra Bảo Thuật, nhanh chóng chém con rắn lớn màu tím vàng này, ép cho không khí nổ vang liên tục, kêu lên ù ù.

Làm cho ngươi ta giật mình chính là, con Tử Kim Xà này tốc độ cực nhanh, lại dựng thẳng người lên, đuôi búng một cái, nhanh chóng bay ra xa hai mươi mấy mét, né được đòn này.

Thanh Lân Ưng vẫy cánh, nhào tới, há mỏ ra, vầng trăng màu xanh đó lại tái hiện, hơn nữa càng thêm rực rỡ, đuổi theo chém Tử Kim Xà, tiếng keng keng không dứt.

“Keng!”

Cuối cùng cũng chém trúng, nhưng khiến người ta hết hồn chính là, Tử Kim Xà cũng không có bị chém đứt, chỉ là rụng mất một đống vẩy, để lộ ra một vài vết máu mà thôi.

Nó đau đớn xoay tròn, nhanh chóng nhảy lên, một lần nữa lùi ra xa hai mươi mấy mét.

“Xích”

Nhóc tỳ ra tay, lòng bàn tay phải xuất hiện trăng bạc, vòng tròn thần thánh tràn ngập hào quang, khí lành bốc lên, ‘xích’ một tiếng bay ra, chém vào vết thương của quái xà.

Chỗ đó đã rụng khá nhiều vẩy, sức phòng ngự giảm, lập tức có huyết quang nứt ra, nhưng vẫn không thể chém đứt nổi quái xà, chỉ cắt được vào sâu cỡ ngón tay cái mà thôi. Thịt và xương của nó cực kỳ cứng rắn, thật sự đã chống lại được.

Thanh Lân Ưng ánh mắt lạnh lùng, chỉ cần không vào sâu trong dãy núi thì nó rất ít khi bị thương. Hôm nay không ngờ lại ăn phải quả đắng lớn như vậy, tự nhiên là đuổi theo tấn công không bỏ.

Đột nhiên, một đạo huyết mang từ bên cạnh bắn tới, phải dài hơn hai mét, lấp lóe hào quang màu tím chói mắt, cực kỳ đột nhiên, không thể nào phòng bị, rơi ở trên lưng của Thanh Lân Ưng.

Đây là một con Huyết Điêu, có thể dài hơn hai mét, toàn thân óng ánh như mã não, còn có một đôi cánh đỏ đậm như mây, mặc dù thể tích không thể so được với cự thú nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Sức của nó vô cùng lớn, động tác nhanh như chớp, xông tới một cái thiếu chút nữa đâm thủng bụng của nhóc tỳ, nhưng do bị trăng bạc đánh bay nên vồ hụt bụng của Thạch Hạo, sau đó lại trực tiếp một trảo nữa vẽ ra một cái lỗ dài hơn nửa mét ở cổ của Thanh Lân Ưng.

Nhóc tỳ khẽ quát, trăng bạc tái hiện, đuổi Huyết Điêu đi.

Hung cầm run rẩy, toàn thân phát sáng, nó đã triệt để nổi điên, liên tục chịu thiệt làm cho nó hung khí lượn lờ, bắt đầu truy sát hai con dị thú.

Tử Kim Xà và Huyết Điêu phối hợp quá ăn ý, vừa rồi giống như đã luyện tập một lần, việc này khiến nhóc tỳ thán phục, những sinh linh này quả nhiên đều có trí tuệ cực cao.

“Ầm!”

Một con cá xấu lớn màu bạc từ trong dòng sông xông ra, vừa tới chỗ này liền nháy mắt đụng bay một mảnh đá núi.

Cùng lúc đó, lại có bảy tám sinh vật mạnh mẽ xuất hiện, chúng hơn xa cự thú bình thường, tạo nên sự giằng co đáng sợ.

Cuối cùng, bọn chúng giống như có một loại hiểu ngầm nào đó, dừng tấn công lẫn nhau, cùng nhau nhanh chóng đào bới đá núi, chuẩn bị tìm thấy bảo thể mà Toan Nghê để lại rồi mới tranh đoạt sau.

Thanh Lân Ưng cũng ngừng truy kích, trên người có rất nhiều vết máu, vẩy xanh lấp lóe hàn quang, thoạt nhìn rất kinh khủng.

“Thanh đại thẩm, người không có việc gì chứ?” Nhóc tỳ lo lắng, cự thú phải cỡ mấy trăm con, có mấy con cũng không thua Thanh Lân Ưng, nếu muốn đoạt được di thể của Toan Nghê thì độ khó quá lớn.

“Ầm!”

Cá xấu lớn màu bạc rất điên cuồng, liên tục hất tung cự thạch, đột nhiên một ánh hào quang xán lạn màu vàng tỏa ra, giống như một vầng thái dương nhỏ đang nhô lên, lấp lóe ở giữa đá núi.

Đó là một cái chân phải to bằng cái cột, cường tráng mạnh mẽ, mọc đầy lông thú màu vàng, lóng lánh chói mắt, giống như làm bằng vàng ròng, rực rỡ mà lại tràn ngập hung khí.

Bảo thể của Thái Cổ Di Chủng Toan Nghê đã xuất hiện, ở trên người nó có ký hiệu nguyên thủy lấp lánh, rực rỡ óng ánh, điều này làm cho tất cả các sinh linh mạnh mẽ đều chấn động, trong mắt nóng bỏng, toàn bộ đều xông về phía trước.

=======

Đây là một cái chân thú màu vàng, chói lọi rực rỡ, thô chắc mạnh mẽ giống như là thần thú. Cho dù đã chết nhưng cũng có một loại uy thế đáng sợ, đang chảy xuôi một loại hào quang màu hoàng kim, khiến người ta kính sợ trong lòng.

Chính vào thời khắc này, không cần nói mấy trăm con hung thú, trên trăm con hung cầm, lúc này kể cả là dị chủng như Ngân Ngạc, Huyết Điêu, Tử Kim Xà cũng không tự chủ được mà rút lui. Chúng bị một loại hung khí làm cho khiếp sợ.

Cuối cùng, Thanh Lân Ưng tiến lên đầu tiên, có mấy con dị thú khác cũng đi theo. Một con dáng như Hỏa Lân, còn có một con giống như Hống. Bọn chúng đều là bá chủ của khu vực ngoại vi, nhưng mà trừ Thanh Lân Ưng ra thì chúng không thuộc về khu vực này.

‘Ầm’ một tiếng, Thanh Lân Ưng giang rộng đôi cánh to lớn đánh bay rất nhiều đá núi, đất đá bay mù trời, bảo thể của Toan Nghê đã lộ ra hơn một nửa.

Mấy con hung thú khác cũng như vậy, cùng nhau xông lên, lập tức loạn thạch xuyên không, kinh đến nỗi nhưng con hung cầm và mãnh thú khác đều lùi lại.

Một mảnh ánh sáng chói lọi màu hoàng kim tỏa ra, ở đó có một con quái vật lớn đang nằm ngang. Nó giống như Thần Sư, trên đầu có Long Giác màu hoàng kim, trước trán toàn là vẩy màu vàng, cả cơ thể đều óng ánh, lông còn sáng hơn cả lụa vàng.

Đây chính là Toan Nghê, một con Thái Cổ Di Chủng chân chính. Mặc dù huyết thống cao quý không tinh khiết, không còn nghịch thiên như tổ tiên thời Thái Cổ, nhưng vẫn xưng tôn một phương ở sâu trong dãy núi.

Cái xác mà nó để lại cũng không coi là lớn siêu cấp, dài sáu mét. Nhưng hung thú có mạnh hay không không thể dựa vào thể hình để nói, con Toan Nghê trước mắt này chính là minh chứng tốt nhất.

Toàn thân nó như làm bằng vàng ròng, tuy đã chết nhưng uy thế vẫn còn, hung khí lan tỏa, hào quang màu vàng chiếu rọi làm cho cả vùng núi đều trở nên xán lạn, đến lá cây cũng có màu vàng nhạt.

Toan Nghê già – một con sinh vật khủng bố cực mạnh.

“Grao…”

Mấy con dị thú và mãnh cầm nhưThanh Lân Ưng, Báo Hống, Hỏa Vân Lân hành động trước tiên, đã xác nhận đây đúng là bảo thể của Toan Nghê nên hiện tại toàn lực tranh đoạt.

“Keng”

Con Báo Hống đó kêu dài một tiếng, từ trên lưng nó bắn ra một đạo quang tiễn màu bạc như thiểm điện, trong cơ thể nó nhất định có ký hiệu nguyên thủy.

“Phập”

Một con cự thú khác lập tức kêu thảm, quang tiễn đó sắc bén vô cùng, bắn xuyên ngực của nó, có thể thấy được nội tạng bị tàn phá đang phun máu ở bên trong.

Thanh Lân Ưng sớm đã xông lên trời trước tiên, tấn công điên cuồng xuống phía dưới. Vầng trăng màu xanh phát ra hào quang quỷ dị, quét ngang cây cối đá núi, một con hung thú lập tức bị chém làm đôi.

Nó đã triển khai đòn tấn công không có sai lệch, chỉ muốn đánh chết mấy con thú mạnh nhất. Như vậy mấy trăm con còn lại cơ bản không phải là vấn đề, số lượng có nhiều thì cũng không uy hiếp được nó.

Nơi này lập tức biến thành một vùng đất đẫm máu, có cự thú đã bắt đầu bất chấp tất cả mà xông lên phía trước, cắn xé Toan Nghê, muốn ăn thịt có hàm chứa bảo huyết của nó.

Mấy con hung thú bá chủ gào giận dữ. Thanh Lân Ưng cũng không ngoại lệ, phát động tấn công để ngăn cản, nơi này triệt để đại loạn.

“Chít…”

Đột nhiên, một tiếng kêu sắc bén khiến linh hồn người ta cũng kích động vang lên. Một con chuột màu tím to cỡ cối đá nhảy lên, cuối cùng rơi đúng ngay trên lưng của Thanh Lân Ưng.

“Thanh Lân Ưng đại thẩm cẩn thận!” Nhóc tỳ kêu lên.

Theo chuột tím nhìn thì Thanh Lân Ưng mang đến uy hiếp lớn nhất, cho nên muốn diệt nó trước, không ngờ đột nhiên nhảy lên ba mươi mấy mét, nghe rợn cả người.

Thể tích của nó so với Thanh Lân Ưng mà nói thì rất nhỏ, nhưng sức tấn công lại cực mạnh. Cào xuống một cái liền trực tiếp móc ra mấy cân thịt từ trên lưng của Thanh Lân Ưng, không ngờ lại có thể phá vỡ được những cái vảy xanh đó.

Nhóc tỳ quát khẽ, toàn lực ra tay, vầng trăng màu bạc chuyển động đuổi theo chuột tím.

Thanh Lân Ưng tuy phẫn nộ nhưng lại không mất đi lý trí, nó biết ở vùng núi xa xa có một con Thử Vương khiến muông thú đều sợ hãi như thế này, lấy Kim Chúc Thú làm đồ ăn, răng và vuốt không gì không phá.

Toàn thân Thanh Lân Ưng phát sáng, ký hiệu đan xen, giống như một tia chớp lan tràn ở trên người, nhất thời trói buộc con chuột này, muốn dựa vào Nguyên Thủy Bảo Phú để cắn nát nó.

Thạch Hạo cũng đã hành động, lấy trăng bạc truy kích chém về phía con Thử Vương không thể động đậy đó, nhưng một tiếng ‘keng’ lớn vang lên, lại không có thể chém đứt. Nhóc tỳ giật mình trợn to mắt, hét lên: “Ý da, thêm phát nữa!”

“Keng”, “Keng”

Đốm lửa văng tung tóe, vầng trăng bạc này chém liên tục, tiếng ‘keng keng’ vang lên, da của Thử Vương cuối cùng cũng bị phá vỡ rồi, máu tươi văng lên, nhưng xương cốt ở bên trong thì lại cứng như Bảo Cụ, khó mà chặt đứt.

Nhóc tỳ vẫn chưa dừng tay, vầng trăng bạc thứ nhất vừa mờ đi liền gọi ra vầng trăng bạc thứ hai, chém mạnh không ngừng, cuối cùng ‘răng rắc’ một tiếng, xương của Thử Vương gãy một bộ phận, bị thương trầm trọng.

“Ầm!”

Cùng lúc này, ký hiệu do Thanh Lân Ưng triều hồi ra đã phát uy, đánh cho Thử Vương toàn thân xuất hiện vô số vết máu đáng sợ, thương thế cực nặng, rơi xuống núi đá.

Lúc này có một con hung cầm bá chủ đã bị đánh chết, hiện ai không còn con thú nào có thể uy hiếp được Thanh Lân Ưng nữa. Nó nhanh chóng tăng tốc, muốn chờ phía dưới tranh đoạt gần xong mới lại ra tay.

Trên sự thật, không chỉ là Thanh Lân Ưng mà chính những con bá chủ khác sau khi đánh nhau một phen cũng lựa chọn lùi lại, không muốn để cho kẻ khác lợi dụng, tạo ra cục diện giằng co.

Đột nhiên vảy trên người Thanh Lân Ưng hé ra, sau đó lại nhanh chóng căng lên, giống như gặp phải thứ gì đó khủng bố vô cùng. Nó bỗng nhiên lao xuống, ghé sát vào núi rừng mà bỏ chạy cực nhanh.

Chính vào giờ phút này, sau lưng của nhóc tỳ cũng cảm thấy lạnh lẽo, nó giống như rơi vào hầm băng, theo tốc độ bay cực nhanh của Thanh Lân Ưng thì loại cảm giác này mới từ từ biến mất.

“Đó là cái gì?” Nhóc tỳ chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, vừa rồi cả người giống như ngừng thở, mặt tái dại.

Thanh Lân Ưng bay ra rất xa mới xông lên trời, chui vào trong tầng mây, giấu đi thân hình, quat sát vùng núi đó.

Nhóc tỳ vận chuyển sức mạnh thần bí của Cốt Văn, hai mắt lập tức sáng lên, nằm úp sấp ở trên người Thanh Lân Ưng, cũng nhìn về phía đó.

“Grao…”

Một tiếng thú rống kinh thiên động địa truyền đến, làm cho quần sơn sông ngòi đều đang run lên, lá cây nhanh chóng rụng xuống. Cả mảnh thiên địa đều thoáng cái trở nên lạnh lẽo, một loại khí tức kinh khủng như cơn hồng thủy tàn phá bừa bãi.

Trong sát na, sơn lâm từ ồn ào trở nên yên lặng. Hung cầm mãnh thú trong nháy mắt đều im bặt, cả người run lẩy bẩy, không còn dám gào thét nữa. Kể cả là Huyết Điêu, Tử Kim Xà, Hỏa Vân Lân các kiểu cũng không dám động đậy.

Một cái bóng màu đen xuất hiện, giống như Cái Thế Ma Vương hàng lâm, phát ra hung uy ngập trời, khiến cho quần sơn yên tĩnh như chết.

Đây là một con vượn dữ, cũng không phải là lớn lắm, có thể cao hơn hai mét. Trên người có lông đen dài nửa xích, sáng ngời mà khiếp người. Khiến người ta sợ hãi chính là nó còn có một đôi cánh màu đen, không ngờ lại có thể bay trên trời, vừa rồi nó chình là từ trên trời hạ xuống. Ngoài đây ra, ở trên đầu của nó còn có một cặp sừng màu đen, to lớn mà dữ tợn.

“Ặc, lẽ nào là một con Ác Ma Viên? Hơn nữa còn là vương giả huyết thống cực cao, nếu không sẽ không thể mọc được đôi cánh ma có thể bay được!” Nhóc tỳ giật mình há mồm.

Ác Ma Viên quá mạnh mẽ, vừa mới xuất hiện liền kinh sợ vạn thú. Con mắt lạnh lẽo quét một cái, không có con thú nào dám kháng cự. Hơn nữa, ở ngoài cơ thể nó còn có hắc vụ lượn lờ, khí tức mãnh liệt ập vào mặt, giống như đã từng giết chết ngàn vạn sinh linh cường đại.

“Đây là Thú Vương xưng tôn một phương ở sâu trong dãy núi, so với Toan Nghê chắc chắn cũng không kém bao nhiêu.”

“Vù” một tiếng, hai chân của Ác Ma Viên bật một cái, nháy mắt nhảy lên trăm mét, sau đó lao xuống, rơi ở trên cái đầu khổng lồ của một con Điêu Hùng.

Con Điêu Hùng dài mười mét, tuyệt đối là một con hung thú hiếm thấy, sở hữu cơ thể của Nhân Hùng, hơn nữa còn mọc một đôi cánh Điêu, có thể xông lên trời, rất mạnh mẽ. Nhưng lúc này lại sợ đến nỗi run cầm cập, không dám động đậy, nằm rạp ở đó.

Ác Ma Viên thong thả ung dung ngồi ở trên đầu nó, thò ra một cái tay, bốp một tiếng vén lên cái sọ như cối xay của nó rồi thưởng thức như không có ai bên cạnh.

Điêu Hùng phát ra tiếng gào thét, nhưng tới lúc chết cũng không dám làm gì, bị cỗ hung khí ngập trời đó ép cho không thể động đậy.

Tất cả hung cầm mãnh thú đều run rẩy. Đây là một con Viên Vương không yếu hơn Toan Nghê là mấy, lại từ sâu bên trong dãy núi mò tới chỗ này, sao có thể không khiến bọn chúng sợ hãi?

“Bịch”

Ác Ma Viên chỉ ăn mấy miếng, chân dùng sức bật lên rồi hạ xuống trước người Toan Nghê. Ở phía sau, con Điêu Hùng dài mười mét đó ‘ầm ầm’ ngã xuống.

Con Viên Vương màu đen không to lớn gì cho lắm đó bỗng giẫm chân một cái, lập tức loạn thạch tứ tung, ngọn núi đá đó sụp suống, đại địa nứt toang, đống đá ở gần Toan Nghê thoáng cái bị dọn sạch.

“Um bò…”

Đột nhiên, tiếng kêu của một con trâu mộng truyền đến, trong vùng núi rừng nơi xa có một ánh lửa kinh khủng đang xông đến. Đó là một con trâu lớn màu đỏ thẫm, cao phải mười mấy mét, dài cũng cỡ ba mươi mét, bốn móng đạp trên lửa.

Toàn thân nó đều chìm đắm ở trong ánh lửa, da lông giống như tơ lụa, lấp lóe hào quang màu đỏ.

“Đây lẽ nào chính là Ly Hỏa Ngưu Ma mà tộc trưởng gia gia từng kể?” Nhóc tỳ hoảng hốt mở to mắt.

Hiện tại tộc trưởng Thạch Vân Phong từ từ già đi, nhưng lúc ông ấy còn rất nhỏ từng nghe người già năm đó kể qua, sâu trong dãy núi có một con Hỏa Ngưu, thần uy kinh động Đại Hoang, hiện tại không ngờ vẫn còn sống.

Vù một tiếng, Ác Ma Viên giương hai cánh bay lên trời, giằng co với Ly Hỏa Ngưu Ma. Hung khí ngập trời bùng nổ giữa hai bọn nó, giống như một cơn bão tàn phá cả khu rừng.

“Grao”

“Ùm bò”

Theo hai tiếng rống lớn, bọn nó đều xông về phía nhau, trực tiếp đánh nhau, trong sát na núi rung đất chuyển, cổ mộc đổ nát, cự thạch bay ngang.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận