Tài xế lái xe về An Cư Định, đây là một khu chung cư dành cho tầng lớp trung lưu, và ở trong này có một căn mà Phó Viễn Hành mua cho Ngu Mẫu Đơn ở. An ninh ở đây rất là tốt, mấy cái tạp nham như chó săn hay phóng viên gì gì đó căn bản không đủ năng lực để thầm lẻn vào.
Mẫu Đơn từ cửa xe nhìn ra ngoài, chà, nam chính bá tổng văn siêu giàu. Một căn chung cư đắt đỏ này đối với cô, nếu làm diễn viên cả đời chỉ sợ chưa đủ mua nổi nó, nhưng anh ta thì hay rồi, tùy tiện nói một lời, căn hộ ở đây liền có một cái đứng tên cô luôn.
Trước đây, Mẫu Đơn cùng anh trai ở một căn nhà trung cấp tỉnh lẻ. Giờ vì nhiệm vụ, cô ở An Cư Định, còn anh trai lại phải sống tạm bợ trong một khu trọ ở Hoa Thành.
Ai! thực bi thương, rõ ràng Phó Viễn Hành này chỉ là một cái phàm nhân, bọn họ mới là thần tiên lịch kiếp. Vì cớ gì thần tiên lịch kiếp lại phải nằm gai nếm mật khổ cực như vậy?
Xe cuối cùng cũng tới nơi, Mẫu Đơn xuống xe, tính cất lời chào tạm biệt. Không ngờ, Phó Viễn Hành lại xuống xe theo. Mẫu Đơn thấy anh như vậy, vừa mừng vừa thấp thỏm. Gò má ửng hồng, không rõ là do cái lạnh của tuyết hay do cảm xúc hạnh phúc của cô gái nhỏ lúc bấy giờ hay không nữa?
Anh ấy...có phải hay không...muốn qua đêm ở lại với mình?
Mang trong mình bộ mặt thiếu nữ hoài xuân, Mẫu Đơn tay nhỏ kéo ống tay áo Phó Viễn Hành, mắt đẹp mong chờ nhìn người nam nhân, bộc lộ tình yêu nồng nàn cùng sự ái mộ đến cuồng nhiệt. Trợ lí Hà ở cạnh còn bị cái nhìn đắm đuối tình yêu đầy trắng trợn dọa cho rụt cổ cúi đầu, huống chi nam chính. Chỉ là Phó Viễn Hành gặp qua rất nhiều người thiếu nữ nhìn anh với ánh mắt như vậy, tâm lí đã sớm tạo thành thói quen.
Anh ta trơ mặt mở mồm: "Tôi đói."
"Dạ, em cũng đói." Mẫu Đơn mềm mại cười, một tay tóm lấy tay anh. Nhẹ nhàng đưa đẩy anh cùng đi vào căn hộ với mình: "Em vào nấu ăn cho ngài nhé?"
"Mình sẽ nấu mì cho cậu nhé!" Đồng dạng một cái nắm tay tương tự như này, thiếu nữ Tô Y Nhiên của nhiều năm trước cũng là lôi kéo anh đi một cách đầy thân mật. Nụ cười của Y Nhiên, giọng nói của Y Nhiên...
Phó Viễn Hành nhìn vào gương mặt tươi cười rực rỡ tựa mùa hạ bừng cơn nắng của người con gái trước mắt, ngay trong thực tại. Vẻ đẹp của nụ cười ấy, cái lạnh của mùa đông cũng không thể làm lu mờ nó. Mà giọng điệu ngọt ngào của cô, lại giống Y Nhiên đến lạ.
Bước chân anh không nhịn được thỏa hiệp, thuận theo đôi chân cô. Vậy là hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi vào An Cư Định.
Để lại một trợ lí, một tài xế, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trợ lí Hà ôm vai hắt xì một miếng, âm thầm thở dài than vãn. Chao ôi, đêm đông lạnh lẽo, lòng người còn lạnh lẽo hơn! Đáng ra cậu ta nên được về nhà ôm ấp bạn gái đắp chăn đánh chén một giấc ngủ ngon, chứ không phải cùng một ông bác già co ro co rúm giữa một chiếc xe chật hẹp trong cái tiết thời băng giá này.
Cơ mà ông chủ chưa cho phép cậu ta đi, cậu ta không thể đi. Khẳng định ông chủ tí nữa sẽ gọi mình. Dẫu sao, ông chủ chưa bao giờ lưu lại qua đêm nhà nhân tình cả.
"Cậu Hà..." Tài xế già coi bộ dạng cảm cúm của trợ lí Hà, liền tốt bụng đưa cho cậu ta một chai nước ấm và một vỉ thuốc, tri kỉ vỗ vai cậu: "Tôi có thuốc cảm và nước, là nước ấm. Cậu uống đi, người trẻ tuổi bây giờ không nên để thân thể bị bệnh."
"Cháu cảm ơn bác." Trợ lí Hà cúi đầu vâng dạ, hai tay nhận lấy thành ý của bác tài. Cậu ta ngửa cổ uống thuốc, dòng nước ấm xoa dịu dạ dày. Chà...
Cậu xin được thay đổi ý nghĩ, lòng người vẫn ấm áp hơn mùa đông chán. Chỉ có lòng ông chủ là lạnh thôi.
Và bác tài xế không phải là một ông bác già, bác ấy là tài xế Lê, một ông bác với tấm lòng tốt bụng.
...
Phó Viễn Hành ngồi ở bàn bếp, ánh mắt như có như không, thi thoảng lại lướt về người con gái đeo tạp dề đang tấp nập bên bếp.
Anh không hiểu...
Rõ ràng là hai gương mặt khác nhau hoàn toàn, làm sao khí chất lại có thể tương đồng như vậy?
Xác thực ban đầu, anh bao dưỡng người phụ nữ này cũng chỉ vì cô đẹp mắt. Thi thoảng có buổi tụ họp hay tiệc tùng gì ở giới thượng lưu, đưa cô theo làm một chiếc bình hoa di động tiêu chuẩn là quá ư hợp lí. Nhưng đôi khi...anh nghĩ anh không nhịn lại được mà bị cuốn hút, từng động tác, từng cử chỉ, từng phong thái của cô đều hệt như ai kia. Ai kia, là bạch nguyệt quang đã bị phủ bụi lâu năm, cất kín trong lòng anh. Để mà mỗi khi nhớ về Tô Y Nhiên, anh lại kiềm không được nỗi lòng đi tìm kiếm Ngu Mẫu Đơn, muốn thông qua Ngu Mẫu Đơn, hồi tưởng hình bóng của ánh trăng sáng của mình.
Nhìn một bàn đồ ăn tinh tươm trước mắt, Phó Viễn Hành trầm mặc. Tô Y Nhiên chỉ biết nấu mỗi mì tôm, còn Mẫu Đơn thì...cô như thể đang nấu ra cả một bàn tiệc vậy.
Bàn tiệc còn là may mắn chán, nếu không phải vì nhiệm vụ, khẳng định Mẫu Đơn sẽ nấu một bát cơm trắng trứng luộc, rồi cắm hai nén nhang lên, cúng Phó Viễn Hành một nén, cúng cả tổ tiên nhà anh ta một nén.
Hừ!
"Phó tiên sinh, ngài xem..." Mẫu Đơn uyển chuyển tháo tạp dề, ngồi trước mặt anh, dịu dàng mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh quang si tình: "Nấu ăn cho ngài chính là niềm vui của em." Đoạn, cô gắp cho anh một quả trứng luộc, trứng luộc đặt giữa bát cơm trắng. Thiếu nữ mê đắm mỉm cười: "Ngài hãy ăn đi. Nhìn ngài ăn em mới cảm thấy thỏa mãn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!