Bộ phim nào sao? Ồ, cơ hội đưa đến cửa, có đồ ngốc mới không lấy. Mẫu Đơn tuy là một đứa nhỏ ham chơi nhưng thực ra thì thân tâm cô vẫn luôn nghĩ đến anh trai mình. Cô cần phải kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền vào, mới có thể giúp Họa Quỷ có một cuộc sống tốt hơn ở chốn Hoa Thành này được.
Úp nốt cái bát cuối cùng, lau lau qua cái bàn ăn. Mẫu Đơn mới tháo tạp dề xuống, bước ra ngoài, cô cười tinh nghịch dịu dàng, ngồi xuống vị trí bên cạnh Phó Viễn Hành: "Phó tiên sinh thật sự rất tốt với em."
Hiếm khi tâm tình anh ta hài hòa, không mặt nặng mày nhẹ đấy.
Phó Viễn Hành coi dáng vẻ vẫy đuôi lấy lòng của cô, liền nhướn mày, khắc hiểu ra: "Em có sẵn bộ phim muốn tham gia rồi? Cần tôi giúp?"
"Dạ..." Mẫu Đơn cúi đầu, đáy mắt hiện lên tia xoắn xuýt: "Bộ phim do đạo diễn Quách Đàm Kì làm đạo diễn chính, khả năng cao là sẽ khai máy sau Tết Nguyên Tiêu." Hai tay cô vòng lên, ôm lấy cánh tay rắn chắc của Phó Viễn Hành, đầu nhỏ thân mật dựa vào vai anh: "Phó tiên sinh, từ hồi nhỏ đến giờ em rất thích xem phim của Quách đạo diễn, lần này ngài có thể giúp em không?"
Nha, Quách đạo diễn là tên rắm chuối nào? Mẫu Đơn hổng có biết. Cô chỉ biết, bộ phim lần này của ông ta, chính là bộ phim đánh dấu sự mở đầu cho cuộc tiến công của nữ chính vào thị trường giải trí ở toàn bộ Đại lục. Đồng thời cũng mở ra cốt truyện về cuộc gặp gỡ của nam nữ chính sau bao năm xa cách.
"Muốn diễn vai nữ chính?" Phó Viễn Hành một tay xoa xoa đầu cô, tư thái tựa chủ nhân vỗ về sủng vật, trầm giọng hỏi.
Ôi, tôi mà diễn vai nữ chính của bộ phim này thì Phó tiên sinh à, bạch nguyệt quang của anh chắc ra chuồng gà ngồi mất.
Mẫu Đơn hồi tưởng, trong nguyên tác, Ngu Mẫu Đơn có đến buổi thử vai nữ chính. Chỉ là cô ta diễn cũng quá dở, hoàn toàn bị đánh bại bởi hào quang diễn xuất của Tô Y Nhiên. Thế nhưng phía bên nhà đầu tư là Phó Viễn Hành cứ ngang ngược nhét người vào đoàn phim. Cực chẳng đã, Quách đạo diễn đành mài răng nhịn nhục, cho cô diễn vai nữ ba. Diễn dở như vậy mà cũng được diễn vai nữ ba, coi như Quách đạo đã nhường nhịn lắm rồi.
Để cứu vãn mặt mũi cho chính mình, Mẫu Đơn tính mở miệng xin vai nữ ba. Không ngờ mồm cô lại tự động thốt ra, như một câu nói đã được lập trình sẵn: "Phó tiên sinh, em...em thực sự rất thích vai nữ chính. Ngài giúp em đi."
Chính mình vừa nhả xong cái câu đấy, Mẫu Đơn liền mím môi, cứng đờ người, chớp chớp mắt.
Này...ban nãy...cô có muốn xin vai nữ chính đâu? Cô muốn xin vai nữ phụ mà!!!
Là sao ta? Sao nó lại như vậy?
Nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ sâu về vấn đề này, Mẫu Đơn cần phải tiếp tục ứng phó với nam chính cho đến khi anh ta muốn rời khỏi đây.
"Ừm." Phó Viễn Hành rời tay khỏi đầu cô, độ mềm mại của sợi tóc dài vẫn còn lưu lại trên những đầu ngón tay. Không biết có phải do bản thân quá nhớ Y Nhiên hay không, nhưng từ trước tới nay, mỗi khi Mẫu Đơn lại gần anh, quanh thân cô luôn thoang thoảng mùi hương, một mùi hương tươi ngọt, thơm mát, một mùi hương khiến anh nhớ về người con gái mà năm năm trước anh từng yêu, nhớ về tình đầu ngây ngô và trong sáng...
Âu cũng vì mùi hương này, dạng phong thái này, nụ cười ngọt ngào này, mà Phó Viễn Hành chưa bao giờ tỏ ra cự tuyệt mỗi khi Mẫu Đơn chủ động sà vào lòng anh. Những cô tình nhân cũ chưa có đủ cái bản lĩnh làm được như vậy đâu.
"Vậy..." Cơm ngon rượu say rồi, giờ chính là lúc thưởng thức mĩ nhân chứ sao! Mẫu Đơn ngại ngùng chồng chất, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, chu môi lắp bắp hỏi anh. Diễn dáng vẻ nàng thiếu nữ đương hoài xuân đến thành thục: "Phó tiên sinh, ngài...ngài có muốn qua đêm...với em..."
"Nghỉ ngơi đi." Cô còn chưa dứt câu, Phó Viễn Hành đã đứng dậy, anh ta nhìn điện thoại di động trong tay, hờ hững nghiêng đầu: "Về vấn đề vai diễn trong bộ phim của đạo diễn Quách, vai nữ chính tôi sẽ mang về cho em."
Ý anh ta là như này. Chuyện gì chúng ta làm cũng làm rồi, ăn cơm, đàm phán trao đổi. Mẫu Đơn cô là tình nhân, nên biết thân biết phận của tình nhân, tôi không muốn ở lại đây qua đêm với cô, cô cũng đừng hòng khóc lóc ép tôi, hiểu rõ chính mình mới là cô gái ngoan.
"Dạ..." Đôi mắt Mẫu Đơn thoáng qua một tia thất vọng. Đoạn, cô gượng cười đứng dậy: "Để em tiễn anh."
Phó Viễn Hành là người từng đi qua hàng ngàn bụi hoa, trên người lại chẳng dính một cánh hoa. Ừm, đương nhiên là ngoại trừ cánh hoa của Tô Y Nhiên. Anh ta làm sao không có nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của Ngu Mẫu Đơn đây? Anh ta chỉ là lười quan tâm tới thôi, không bận tâm thì bớt đi một chuyện phiền lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!