Mới đầu cả hai có chút hơi ngượng ngùng, nằm im lặng không nói một lời. Trình Nhất Hoan vòng tay qua kéo Hàn Duệ sát lại phía mình. Anh thật chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, anh còn tưởng sau ngày hôm đó Hàn Duệ sẽ hận mình, thậm trí ghê tởm. Thật không ngờ lại quá mĩ mãn.
"Hàn Duệ."
"Hửm."
"Tôi yêu em."
"Ừm."
Thấy Hàn Duệ chỉ ừm một tiếng Trình Nhất Hoan có hơi thất vọng, mặt bắt đầu ỉu xỉu. Thấy vậy Hàn Duệ bật cười thầm mắng: "Trẻ con." Sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi Trình Nhất Hoan một nụ hôn thay cho lời muốn nói.
Đôi môi mềm mượt mang theo dư vị ngọt ngào khiến Trình Nhất Hoan bắt đầu có "phản ứng."
"Em như vậy thật khiến người ta mê mệt. Tôi sắp không kiểm soát được nữa rồi." Hơi thở có chút gấp gáp, lời nói trầm thấp thả vào tai Hàn Duệ khiến nó đỏ lên.
"Vậy...vậy đừng kiểm soát nữa." Hàn Duệ như hồ ly nhỏ yêu mị đầy dụ hoặc. Nhưng có lẽ anh không biết rằng bản thân đang cận kề với "nguy hiểm", con sói kia đáng sợ hơn anh tưởng.
Thú tính đã bắt đầu trỗi dậy, ánh mắt nhìn Hàn Duệ như con mồi béo bở. Trình Nhất Hoan nhanh chóng đè Hàn Duệ xuống giường, cả thân người chống bên trên.
"Vậy thì em cũng đừng hối hận."
Hàn Duệ có hơi giật mình, tên này vậy mà đã bị kích động đến mức này. Nhưng rất nhanh Hàn Duệ đã bình ổn lại tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên: "Không hối hận." Hai tay nhanh chóng vòng qua cổ Trình Nhất Hoan kéo xuống.
Đôi môi lại một lần nữa dán chặt vào nhau không rời, từng âm thanh hơi thở đầy ái muội.
Trình Nhất Hoan cởi tung từng cúc áo của Hàn Duệ. Thân thể săc chắc, trắng nõn hiện ra trước mắt.
"Anh vội...như vậy làm gì?"
"Là em mê hoặc tôi trước."
Đôi bàn tay từ từ trượt xuống phía dưới, chẳng mấy chốc Hàn Duệ đã bị lột sạch.
Trình Nhất Hoan ngay sau đó cũng cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài để lộ ra cơ thể khỏe khắn, cơ bụng săn chắc tuyệt mỹ.
Anh từ từ dùng môi lướt nhẹ khắp cơ thể Hàn Duệ. Đôi môi của anh chạm tới đâu Hàn Duệ cảm thấy như có dòng điện xoẹt qua chỗ đó.
Chỗ nào đó từ lâu đã có phản ứng, Hàn Duệ hơi giật mình khi "nó" đã bị người kia chạm đến.
"Ưm."
"Hàn Duệ."
"Ừm."
"Em có yêu anh không?"
"Hỏi thừa."
Động tác tay mỗi lúc một nhanh, hơi thở lại càng thêm gấp gáp.
"Anh muốn nghe em nói."
"Có yêu không?"
"Có...tôi yêu anh."
"Gọi chồng đi."
"Nằm mơ."
Trình Nhất Hoan nhẹ nhàng tách hai chân Hàn Duệ.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh...làm nhé?"
"Bảo bối...anh không nhịn được nữa rồi.". Google nga𝙮 𝑡𝑟ang ( 𝑡𝑟ù𝑚𝑡 𝑟u𝙮ện﹒𝚅N )
"Ừm." Được sự cho phép,Trình Nhất Hoan nhẹ nhàng đút một ngón tay vào thăm dò.1
Hàn Duệ hai tay siết chặt xuống ga giường đầy căng thẳng.
"Ngoan, đừng sợ. Thả lỏng một chút." Trình Nhất Hoan cúi xuống hôn lên môi Hàn Duệ.
Sau một hồi, cả hai như đàng hòa làm một.
Hàn Duệ đau đến chết lặng, hận không thể đem tên này ra đánh một trận.
Trình Nhất Hoan mơn mớt hôn lên khóe mắt như an ủi.
"Ưm...đừng lại...nhanh quá rồi...tên khốn nhà anh."
"Bảo bối gọi chồng."
"Không...anh..."
"Gọi chồng."
"Chồng yêu...tha mạng."
Sau một màn mây mưa cuối cùng thì Hàn Duệ cũng kiệt sức mà thiếp đi. Trình Nhất Hoan bế anh vào trong phòng tắm lau rửa rồi lại bế trở lại giường. Anh ôm người kia ngủ tới sáng.
Sáng hôm sau, Hàn Duệ vừa mở mắt thì thấy người kia đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành. Khắp người mình chỉ toàn những dấu hôn, cả người đau nhức không thể cử động mạnh.
Đêm qua tên kia dường như mất hết nhân tính mà "hành hạ" anh ra nông nỗi này. Thật đáng chết.
"Tên khốn này." Với tay lấy điện thoại đã là 7 giờ 25 phút sáng.
"Trình Nhất Hoan anh dậy cho tôi." Cả hai đang ở tập đoàn nếu lỡ có người nhìn thấy thì thật không hay.
Trình Nhất Hoan dụi dụi mắt ngồi dậy: "Bảo bối em dậy rồi sao?"
"Anh còn dám nói, mau đỡ tôi đứng dậy."
Quần áo đêm qua tuy không bị xé toặc nhưng cũng nhàu hết thành một đống khó coi. Khi đi Hàn Duệ cũng không mang theo hành lí, giờ chỉ còn cách mặc tạm đồ của tên này.
Trình Nhất Hoan lấy tạm một bộ đồ của mình đưa cho Hàn Duệ. Sau đó gọi trợ lí đi lập tức đi mua một bộ đồ khác đem lên.
"Trước mắt em mặc tạm bộ này đi. Lát nữa sẽ có người đang đồ lên."
Thấy Hàn Duệ đi đứng hơi bất tiện, Trình Nhất Hoan lập tức bế anh vào phòng tắm sau đó thì...thay đồ.
...
Suốt cả một ngày ở bên cạnh Trình Nhất Hoan, đến tối mẹ Trình lại gọi đến giục anh đưa Hàn Duệ về nhà ăn cơm.
"Mẹ nói chúng ta về đó một chuyến."
"Ừm."
Hàn Duệ vẫn trưng ra vẻ mặt giận dỗi như thế nguyên ngày nay. Mắt vẫn luôn dán vào điện thoại chẳng để tâm tới anh.
"Hàn Duệ đừng giận nữa mà, anh sai rồi. Ngàn lần sai rồi. Anh hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Còn có lần sau?" Hàn Duệ trừng mắt khiến Trình Nhất Hoan không rét mà run.
"Anh biết lỗi rồi." Trình Nhất Hoan lập tức quỳ xuống nài nỉ.
"Tha lỗi cho anh đi mà. Bảo bối."
Hàn Duệ từ từ ghi hận trong lòng, anh nở nụ cười nham hiểm đáp: "Tha cho anh thì cũng được thôi, nhưng lần sau tới lượt em."
Lời vừa nói ra như sét đánh ngang tai khiến Trình Nhất Hoan không cười nổi nữa mà trở nên tái xanh.
"Đừng mà."
"Không được sao? Vậy anh đừng mơ."
"Hàn Duệ."