Vương Bảo An bị tức đến bật cười, cô vỗ vỗ tay.
"Thật cảm động, một câu chuyện rất thật trân."
Vương Bảo An tự hỏi tại sao Tần Uyển Nhi không đi làm diễn viên luôn đi. Trong một thời gian ngắn đã nghĩ ra một cốt chuyện rất cảm động, diễn xuất cũng rất giỏi. Thành công đẩy Vương Bảo An cô thành nhân vật phản diện còn bản thân trở thành đóa bạch liên vô hại. Rất tốt, rất xuất sắc.
Hàn Thiên nhíu mày nhìn cô nhắc lại một lần nữa:"Tôi nói cô mau xin lỗi em ấy."
Tần Uyển Nhi dựa vào lồng ngực Hàn Thiên cười khiêu khích.
Vương Bảo An nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên nói:"Xin lỗi cái mụ nội anh á. Xin hỏi Hàn tổng tôi đây có lỗi gì?"
Hàn Thiên hơi chấn động, trước đây cô chưa từng lớn tiếng quát vào mặt anh chứ đừng nói thái độ như vậy.
"Tôi nhớ là tôi đã gửi đơn xin nghỉ việc ở Hàn thị tức là anh không còn là sếp tôi nữa, giữa chúng ta cũng chẳng khác gì người lạ. Vậy xin hỏi Hàn tổng đây lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi?"
Hàn Thiên cứng miệng không nói được gì chỉ chăm chăm ánh mắt u ám dán vào người cô.
Vương Bảo An lại cao giọng nói tiếp:"Đóa bạch liên hoa của anh quả thực rất vô tội, tôi khuyên anh nên quản cô ta cho tốt nếu còn dám tìm Vương Bảo An tôi đây gây sự. Tôi sẽ không ngại bẩn tay đâu."
"Bảo An." Châu Hân Hân ngồi trên chiếc siêu xe phiên bản giới hạn Lamborghini Veneno vẫy vẫy tay.
Mở cửa bước xuống là một anh chàng cao trên m8 mặc bộ vest đen rất lịch thiệp. Anh ta đi về hướng mà Vương Bảo An đang đứng. Châu Hân Hân sau đó cũng mở cửa bước xuống.
"Bảo An."
Vừa nhìn thấy sự có mặt của Hàn Thiên và Tần Uyển Nhi, Châu Hân Hân không khỏi đen mặt.
"Bảo An ở đây có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chúng ta về thôi." Vương Bảo An chỉ muốn rời đi ngay, đôi cẩu nam nữ kia khiến cô mắc ói nãy giờ.
"Vương Bảo An." Giọng nói của anh chàng vừa rồi rất ấm áp.
"Hả."
Châu Hân Hân thấy cô hơi ngây người liền lên tiếng:"Cậu quên rồi sao anh ấy là Lí Kiệt anh họ mình."
Vương Bảo An cố gắng lục lại trong kí ức của mình quả thật có quen một người tên Lí Kiệt. Hơn nữa quan hệ cũng không tồi.
"A anh Lí Kiệt."
Lí Kiệt xoa xoa đầu cô cười ôn nhu nói:"Nhận ra anh rồi sao?" Ánh mắt Lí Kiệt dừng lại ở một bên má phiến đỏ của cô:"Mặt của em?"
Châu Hân Hân liền biết chuyện tốt này do ai làm quay qua liếc đôi cẩu nam nữ.
"Em không sao. Chúng ta về thôi, đã rất lâu rồi em không gặp anh đó, anh về nước hồi nào vậy?"
"Vừa về sáng nay."
"Hân Hân chúng ta về thôi."
Hai người Hàn Thiên và Tần Uyển Nhi bị bọn họ xem như không khí mà ném qua một bên.
Ánh mắt của Hàn Thiên luôn dán chặt vào Lí Kiệt Không rõ vì sao anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Cho đến khi chiếc xe Lamborghini Veneno rời đi, Hàn Thiên mới khôi phục lại tinh thần. Anh rút tay ra khỏi người Tần Uyển Nhi nói:"Uyển Nhi anh còn chút việc, em tự lái xe về đi."
Tần Uyển Nhi còn chưa kịp nói thì anh đã lên xe rời đi mất. Cô ta dậm chân xuống đất cay nghiến mà nhìn theo.
Biệt thự Châu gia...
Châu Hân Hân quả là trăm công nghìn việc, vừa về đến nhà chưa được bao lâu lại phải lên công ty xử lí văn kiện, hợp đồng kí kết.
"Bảo An thật xin lỗi, tối về sẽ đưa cậu đi ăn mừng." Châu Hân Hân áy náy nói.
Trong nhà ngoài người giúp việc ra thì chỉ có cô và Lí Kiệt.
Lí Kiệt lấy đá chườm lên vết thương trên mặt cô động tác rất nhẹ nhàng.
"Nghe nói hôm nay em đã thành công đem về bản hợp đồng cho công ty?"
"Ừm em cũng không ngờ lại thuận lợi đến vậy."
"Tiêu tổng là một nhân vật bí ẩn lại rất khó tính vậy mà em lại thành công kí được hợp đồng với tập đoàn của anh ta, năng lực không tồi."
"Haha đừng nói chuyện của em nữa, sao lần này anh lại về nước?"
"Lần này anh về là vì em." Lí Kiệt trong mắt đầy ý cười.
"Haha anh đừng đùa như vậy." Vương Bảo An cũng không nghĩ nhiều chỉ xem đây là một câu nói đùa bình thường.
Reng...reng...điện thoại của Lí Kiệt vang lên, vừa nhìn vào màn hình anh hơi nhíu mày nói:"Bảo An, anh có chuyện gấp cần phải xử lí."
"Ừm, anh đi đi."
Sau khi Lí Kiệt rời đi, Vương Bảo An thấy trong người hơi mệt nên đã lên phòng ngủ.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà suy tư. Cho đến ngày hôm nay hình như cô nhận ra bản thân đã không còn yêu anh nhiều như trước thậm trí đã nảy sinh sự chán ghét. Gạt bỏ tất cả ra khỏi đầu cô nhắm mắt lại rồi ngủ lúc nào không hay.
Hàn Thiên đã lái xe mấy vòng quanh thành phố nhưng vẫn chưa gỡ bỏ được sự rối bời trong lòng. Nhìn thấy cô vui vẻ nói cười bên người đàn ông khác lòng anh vô cùng khó chịu.
Kít....
Hàn Thiên lơ đãng chìm trong suy tư suýt chút nữa đã gây ra tai nạn. Cũng còn may là chưa đụng phải người ta nhưng vì phanh gấp nên đầu anh bị đập vào vô lăng chảy chút máu. Nhưng nhờ vậy mà đầu óc mới thanh tỉnh hơn một chút.