Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Buổi tối, Cao Hiểu xem tin tức thì bực bội muốn chết! Lên tiếng thanh minh cho Chu Hạc thì bị người xóa mất. Hắn nghẹn một bụng khí gọi cho Chu Hạc thì cậu lại không bắt máy.

Cao Hiểu tức giận vén tay áo, hắn mà chịu thua thì tên Cao Hiểu sẽ viết ngược! Cao Hiểu nhanh tay nhắn rất nhiều bình luận, người ta xóa thì hắn vẫn viết, chặn tài khoản này thì dùng tài khoản khác!

Cao Hiểu chiến đấu suốt đêm, hắn chỉ vừa đứng dậy đi vệ sinh, khi ngồi lại vào bàn thì không thấy tin tức đó nữa.

"Hả?" Cao Hiểu xoa xoa mắt ngỡ hắn nhìn lầm.

Đúng 3 giờ sáng các bài đăng bôi nhọ Chu Hạc đều bị xóa mất. Lên mạng cũng không tìm thấy một tí dấu vết nào. Mà người bôi đen Chu Hạc cũng biến mất không thấy tâm hơi.

Thay vào đó là tin các truyền thông nhận hối lộ, đưa tin giả và các văn kiện luật sư gửi cho những anh hùng bàn phím.

Trong khi hắn còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì chuyện lần coi như xong.

Hết? Hết! Nhanh quá má ơi, chưa kịp bổ dưa thì dưa đã hết. Quần chúng tỏ vẻ quá nhanh rồi.

Nhưng dù mọi người có phản ứng ra sao thì sự thật là vụ lùm xùm này đã dẹp gọn rồi.

Chu Hạc còn chưa kịp đăng bài thanh minh thì mọi chuyện đã lắng xuống một cách dị thường.

...

Sáng hôm sau Chu Hạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Cao Hiểu gọi đến.

Chu Hạc lại mang thêm hai cái quầng thâm mắt thức dậy, mệt mỏi nghe máy, Cao Hiểu ở đầu dây bên kia hét lên.

"Chu Hạc, sau tối qua cậu không bắt máy, biết tôi lo cho cậu lắm không? Gấp chết tôi luôn mà!" Trên mặt của cao hiểu quầng thâm mắt cũng không kém của Chu Hạc, hai con "gấu trúc" cứ thế ngồi nói chuyện với nhau.

"Tối qua điện thoại hết pin rồi." Chu Hạc gáp dài nói.

"Cậu có sao không? Đừng áp lực, đừng đọc mấy bình luận của đám anh hùng bàn phím đó." Cao Hiểu thấy cậu nghe máy thì thở phào một hơi.

Ừm... mà hiện tại làm gì có để đọc. Bị xóa hết rồi.

Cao Hiểu: "..."

Chu Hạc lúc đầu thấy tất cả thông tin của cậu bị tiết lộ, Chu Hạc cũng thật sự lo lắng. Chưa kịp đăng bài an ủi fan hay phản bác thì tài khoản của cậu đã bị hack.

Trong lúc cậu hoảng loạn không biết làm sao thì Sở Tinh Châu đã nhắn tin với cậu, nói anh sẽ giải quyết. Vì thế là trong một đêm mọi tin tức đều bị xóa hết, tài khoản của cậu cũng được khôi phục.

Chu Hạc lập tức đăng bài cảm ơn fan đã đứng ra bảo vệ cậu, còn về thân phận thì cậu sẽ không giải thích gì thêm.

Dự Lam ra nước ngoài là sự thật, cậu và Phó Đoạn ly hôn là sự thật, hai người kia sắp kết hôn cũng là sự thật. Mọi lời giải thích đều không cần thiết, cư dân mạng chỉ tin những gì họ cho là sự thật, giải thích cũng vô dụng. Càng giải thích thì có vẻ như cậu giả vờ đáng thương, bạch liên hoa các thứ.

Sở Tinh Châu cũng biết điều đó nên đã tuôn ra một tin sốc khác để mọi người quên đi vụ này. Đó chính là các nhà truyền thông bẩn đã làm những gì, đã hại bao nhiêu người oan uổng.

Sự phẫn nộ của cư dân mạng liền chuyển dời sang chuyện khác. Họ cũng sẽ nhận định Chu Hạc là người bị hại, thế là mọi chuyện tự nhiên sẽ lắng xuống.

Chu Hạc cả đêm đều nhắn tin an ủi fan và hứa hẹn kịch vẫn phát hành đúng dự định, đến gần sáng cậu mới ngủ nhưng nếu đã dậy rồi thì cậu khó mà ngủ lại.

Chu Hạc cùng Cao Hiểu nói chuyện hồi lâu rồi mới cúp máy, khi Chu Hạc đang chuẩn bị ăn sáng thì chuông cửa vang lên.

Đứng trước cửa là Hứa Kỷ Trạch và Sở Tinh Châu, Chu Hạc động tác có chút cứng đờ khi thấy hai người cùng lúc. Nhưng cậu rất nhanh đã bình tĩnh mở cửa mời họ vào nhà.

Khi bước vào Chu Hạc mới chú ý Hứa Kỷ Trạch trong lòng ôm một còn mèo trắng.

Thấy cậu để ý tới con mèo, Hứa Kỷ Trạch đưa nó cho Chu Hạc, nói: "Nó tên Tiểu Quất."

"Anh nuôi à? Thật dễ thương." Chu Hạc ôm mèo vào lòng, nhất thời cũng quên mất sự ngượng ngùng khi nãy.

"Đúng vậy, bình thường không thể đem nó vào bệnh viện nên vẫn luôn nuôi ở nhà."

Sở Tinh Châu nhìn tên Alpha nào đó lại dùng thú cưng để dụ dỗ thì hừ một tiếng.

"Hai người muốn ăn gì không?" Chu Hạc vừa vuốt ve Tiểu Quất vừa hỏi.

Cậu không nghĩ họ sẽ gật đầu, vì bây giờ cũng 8 giờ sáng rồi, hai người hẳn là đã ăn.

Hai Alpha không thèm nhìn nhau, mỗi người ngồi một góc nhưng động tác lại nhất trí mà gật đầu, như hai chú cẩu cẩu to bự chờ chủ nhân cho ăn.

Tuy biết có chút không lễ phép nhưng Chu Hạc thấy thế thì buồn cười, cậu lại vào bếp nấu thêm hai phần ăn sáng cho họ. Tâm trạng u uất mấy ngày nay cũng đỡ hơn nhiều.

Hai Alpha cũng không nói gì, chỉ dùng hành động để an ủi cậu.

Hôm nay là chủ nhật, đối với hai Alpha thì đây cũng không phải là ngày nghỉ nhưng cả hai vẫn không ra về. Chu Hạc thấy thế cũng không đuổi khách. Cậu cảm thấy trốn tránh mãi cũng không phải là cách giải quyết.

Nhưng còn làm sao giải quyết thì cậu vẫn không biết.

"Cậu lén nhìn gì?" Hứa Kỷ Trạch hỏi.

Chu Hạc giật thót tim, ánh mắt trốn tránh nói: "Không có gì."

Hứa Kỷ Trạch nghe vậy thì cũng không hỏi lại, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch mỗi người một quyển sách, ngồi ở một góc của sô pha nghiêm túc đọc, Chu Hạc ngồi đối diện chơi game. Cái tam giác cân kỳ quái lại xuất hiện.

Chu Hạc chưa bao giờ xem kỹ hai người cùng lúc, hiện tại có cơ hội quan sát, cậu cảm thấy hai người rất giống. Không phải nói về dung mạo hay khí chất, mà là cảm giác họ mang lại cho cậu.

Tiếng lật sách rất nhỏ vang lên, Chu Hạc để ý thấy, khi lật sách hai người đều nắm ở giữa và lật qua. Nếu khát nước sẽ đóng sách lại rồi mới cầm lấy ly nước, nước đều được rót vào đúng một phần hai ly thủy tinh.

Có thể là trùng hợp? Chu Hạc vốn nghĩ vậy, nhưng cả ngày ở chung với nhau cậu lại phát hiện thêm rất nhiều động tác nhỏ giống nhau giữa họ.

Alpha bệnh hoàn hảo đều như vậy sao? Chu Hạc miên man nghĩ, đôi tay vô thức vuốt ve bụng mèo trắng.

Thật mềm.

Sự chú ý của Chu Hạc liền chuyển dời từ hai Alpha sang Tiểu Quất. Chu Hạc phát hiện nó thật thông minh, bảo ngồi sẽ ngồi bảo bắt tay sẽ bắt tay, trái phải đều có thể phân biệt, cả bắt chân cũng có thể!

"Giỏi quá, anh huấn luyện à?" Chu Hạc cảm thán khen.

"Đúng vậy, Hứa Kỷ Trạch gật đầu." Nhìn Tiểu Quất bị Chu Hạc hết sờ chỗ này thì sờ chỗ kia, trong mắt cũng chứa ý cười.

Tiểu Quất đáng thương "meo" một tiếng, dù không tình nguyện vẫn để cho Chu Hạc tiếp tục sờ.

"Được rồi, tha cho mày, mau đi lại với chủ đi." Chu Hạc mỉm cười đặt Tiểu Quất lên bàn, vỗ mông nó.

Tiểu Quất nghe vậy nháy mắt vụt vào lòng Sở Tinh Châu, còn làm nũng meo meo hai tiếng, thiếu điều lè lưỡi liếm tay anh.

Chu Hạc cười ha ha nói: "Mày lầm người rồi."

"Meo!" Tiểu Quất kháng nghị kêu. Nó mới không sai, nhân loại ngu ngốc!
Nhấn Mở Bình Luận