Sở Tinh Châu thật sự rất quá đáng, còn kéo Chu Hạc đứng trước di ảnh của Hứa Kỷ Trạch mà hôn cậu.
Bộ dáng đứng đắng không còn sót lại gì, mà linh hồn càng quá đáng. Linh hồn đúng thật không chạm vào được Chu Hạc được nhưng anh có thể quấn lấy tin tức tố của cậu, dù sao tin tức tố không thể xem như "vật sống".
Sở Tinh Châu như sói đói lâu ngày không ăn thịt, vừa thấy con mồi ngon miệng thì lập tức nhào tới cắn lấy không bỏ. Giống như sự kiên nhẫn và khắc chế trước đây phảng phất như một lớp ngụy trang.
Cậu thậm chí nghĩ rằng bản thân sắp bị ăn luôn. Sở Tinh Châu lấy ngón tay miết nhẹ lên nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt của cậu, yêu thích không muốn rời tay, muốn nhìn nó càng thêm đỏ tươi ướt át.
Linh hồn quấn quýt với tin tức tố của cậu, hương hoa hồng mềm mại nằm bẹp trong lòng bàn tay anh mặc anh đùa nghịch. Một người từ phía trước ôm cậu, một "người" phía sau cũng không buông tha mà kể sát cậu. Chu Hạc chỉ cần ngẩng đầu liền đối diện với di ảnh của Hứa Kỷ Trạch, hệt như anh đang nhìn chằm chằm cậu.
Thị giác kích thích đánh sâu vào khiến Chu Hạc chịu không nổi, mỗi tấc da thịt đều mẫn cảm lạ thường, từ đầu đến cuối, dù là sợi tóc cũng tẩm một hương rượu thơm ngát.
Bỗng Sở Tinh Châu cảm thấy sau lưng tê nhức, lập tức buông ra Chu Hạc.
Chu Hạc trong tay cầm cái gương hoa hồng, vừa lau miệng vừa lùi về sau, đây vốn là đồ vật anh tặng cậu dùng để phòng thân, không ngờ lần này nó lại chĩa vào chính anh.
"Anh mà đến đây thì chúng ta chấm dứt, sau này đừng tìm tôi!" Chu Hạc lại thẹn lại giận, khi nãy cậu không cảm nhận được sự tôn trọng đáng có, anh phớt lờ cảm nhận của cậu, chỉ muốn làm theo ý của mình.
Cậu thừa nhận bản thân thích Sở Tinh Châu cũng thích Hứa Kỷ Trạch, nhưng hai người gộp làm một thì chưa chắc!
Sở Tinh Châu sững người tỉnh lại, anh muốn đi lên xin lỗi nhưng Chu Hạc như né tránh ôn dịch mà lùi về sao. Cảm giác một giây còn trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục là cảm giác hiện tại của anh.
Thật vất vả kế hoạch mọi chuyện không ngờ ở giây cuối cùng lại sai sót. Hành động khi nãy của anh thật vô lễ, chẳng khác nào một tên biến thái đang quấy rối Omega.
"Anh cũng đừng tự mình đa tình. Tôi chưa từng nói đồng ý trở thành bạn trai của một trong hai người, thậm chí chưa từng đồng ý sẽ yêu đương với anh." Chu Hạc lạnh giọng nói.
"Đúng thật là tôi có cảm tình với cả hai, nhưng cũng không phải lý do để anh muốn làm gì thì làm trong khi chưa có sự cho phép của tôi." Tuyến thể là nơi riêng tư mẫn cảm tới mức khi AO đã kết hôn Alpha phải có được sự đồng ý của Omega thì mới được phép chạm vào nó.
"Tôi cảm giác như bản thân bị *** loạn."
"Sở Tinh Châu, tôi không biết việc dung hợp có để lại tác dụng phụ gì không, nhưng nếu anh cứ như hiện tại thì chúng ta đường ai nấy đi!" Chu Hạc nói xong liền xoay người ra khỏi nơi tổ chức tang lễ, chỉ chừa Sở Tinh Châu bóng dáng cứng đờ đứng tại chỗ.
Linh hồn theo bản năng muốn bay theo cậu nhưng anh không thể cách Sở Tinh Châu quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hạc rời đi. Linh hồn trừng mắt nhìn Sở Tinh Châu, ý bảo anh mau đi dỗ.
Sở Tinh Châu cũng biết hành vi của bản thân thật quá đáng nhưng Chu Hạc vẫn học cách thích ứng thì hơn, dù sao đây mới là con người thật của anh, ham muốn, ác liệt, thích trêu đùa cậu.
Trước kia anh chỉ có thể nhân lúc giao lưu mà "ức hiếp" cậu một chút, Hứa Kỷ Trạch cũng chỉ có thể dùng cách thôi miên, cả hai không dám công khai trêu ghẹo cậu. Hiện tại đã khác, thấy Chu Hạc bộ dáng tức giận lại không thể phản kháng, đôi mắt đào hoa ngập nước trừng anh, Sở Tinh Châu hưng phấn khó tả, ác liệt muốn càng quá mức với cậu.
Chu Hạc đi ra đường lớn bắt một chiếc taxi, bác tài thấy cậu cũng nhịn không được nhắc nhở.
"Người trẻ tuổi, hình như cậu đang phát sốt, có muốn đi bệnh viện không? Nhìn mặt của cậu đỏ quá."
Chu Hạc nghe thế thì mặt vốn đã đỏ càng thêm đỏ, cậu lẩm bẩm nói: "Không cần, bác cứ chạy đến địa chỉ này đi."
Bác tài còn săn sóc đưa cậu một cái khăn ướt, Chu Hạc nhận lấy nói tiếng cảm ơn.
Cậu thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cậu mà không chạy nhanh ra khỏi đấy thì anh sẽ thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cậu mất.
Ngụy 3p gì đó, quá kích thích rồi, cậu chịu không nổi! Chu Hạc bụm mặt, dùng khăn ướt giảm nhiệt cho khuôn mặt nóng bỏng của cậu.
Mỗi khi Chu Hạc muốn trốn tránh việc gì đó thì cậu sẽ đi ngủ nhưng hôm nay chắc chắn là một ngày không bình thường, kể cả ngủ thì cậu cũng đừng hòng trốn.
[Ting, hệ thống giải khóa thành công, đếm ngược 3 ngày (72 tiếng) đã hết.]
[Ký ức giải khóa.]
Chu Hạc nhíu mày, cậu mơ thấy một giấc mơ xa lạ lại quen thuộc, cảm giác mâu thuẫn làm người không nhận rõ đâu mới là sự thật.
Trước mặt cậu xuất hiện một quyển sách, cậu như một người đứng xem mọi việc diễn ra.
Trang sách đầu tiên là cuộc đời của một người giống hệt cậu, Chu Hạc là một thiếu gia hào môn không lo ăn mặc, giàu có sung túc, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, nên hình thành tính cách vô cùng đào hoa. Ngày ngày vui sướng trong đàn ong bướm vờn quanh, một đôi mắt đào hoa là có thể câu lấy tâm thần của người khác, nhưng chẳng ai có thể chạm tới cậu.
Chu Hạc chột dạ nhìn nơi khác: "..."
Khụ khụ khụ, cậu quả thật không dám cam đoan nếu bản thân có tiền sẽ không trở thành người như vậy.
Nghĩ lại mà xem, với cái thể chất của cậu, cậu mà không nghèo, không gặp Phó Đoạn, không có gì ước thúc thì có khả năng cao cậu sẽ trở thành "Chu Hạc" trong giấc mơ này.
Giấc mơ vẫn tiếp tục, trang sách lật nhanh lướt qua 18 năm cuộc đời, lúc này cậu đang ở buổi lễ khai giảng trường đại học. Chu Hạc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, là Sở Tinh Châu.
Không đúng, Chu Hạc đứng trước quyển sách nhíu mày. Cậu nhớ rõ bản thân vào đại học chưa từng gặp Sở Tinh Châu. Mà trường đại học trong đây cũng không phải ngôi trường mà cậu từng học.
Trong mơ không có tai nạn xe cộ, ba mẹ trong mơ khác với ba mẹ ngoài hiện thực, trong mơ không có Phó Đoạn, không có bọn cho vay nặng lãi. Hình ảnh này giống như ở một thế giới khác.