Cố Nghiêu trước tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng chấn kinh nhìn Diệp Triều Nhiên.
Lời cậu ta là có ý gì?
Cố Nghiêu là lớp trưởng lớp 6, đã sớm nhận được tin tức cuộc thi toán học.
Cuộc thi năm nay không giống như những cuộc thi trước đây, là thi đấu đoàn đội. Học sinh tham gia thi đấu cần phải tự mang theo đoàn đội báo danh, thời gian báo danh chỉ có hai ngày cuối tuần.
Đổi lại là trước đây, Cố Nghiêu có nói gì cũng không nghĩ đến tìm Diệp Triều Nhiên làm đồng đội của hắn.
Lớp 6 của hắn, là lớp mũi nhọn ban tự nhiên, thành tích toán học tốt muốn bắt cũng có một nắm. Cộng thêm hắn còn là người giỏi toán nhất lớp mũi nhọn, hắn muốn tìm động đội thế nào mà không có?
Nhưng lần này, không biết vì sao, Cố Nghiêu nghĩ đến lời nói của Lâm Bạch sau khi kết thúc đấu bóng rổ hôm đó, trong lòng có một cảm giác bự bội mà không xua đi được.
Cách tiết thể dục ngày hôm đó đã qua hai ba ngày rồi, Diệp Triều Nhiên lại không đến tìm hắn.
Sân trường Nhất Trung nói lớn không lớn, ngược lại rất nhỏ. Cộng thêm lớp 1 học ở tầng trên lớp 6 ở tầng dưới, chỉ cần có lòng muốn gặp, thì quả thật là không còn gì đơn giản hơn.
Nhưng mấy ngày nay, đừng nói là gặp Diệp Triều Nhiên trong giờ nghỉ giữa tiết, Cố Nghiêu đến lúc đến căng tin ăn cơm cũng không gặp được Diệp Triều Nhiên.
Trước đây mỗi giờ nghỉ giữa tiết Diệp Triều Nhiên, đều sẽ thỉnh thoảng lượn qua cửa lớp bọn hắn. Giờ nghỉ trưa đến căng tin ăn cơm, cậu ta cũng ngay lập tức có thể tìm được hắn trong đám đông, sau đó không biết xấu hổ mà sáp lại.
Vậy tại sao mấy ngày nay, vẫn luôn không đến tìm hắn?
Trừ nguyên nhân là Diệp Triều Nhiên cố ý tránh hắn ra, Cố Nghiêu nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Cố Nghiêu lại liên tưởng đến lời nói hôm đó của Lâm Bạch, Cố Nghiêu nhịn không được nghi ngờ, lẽ nào Diệp Triều Nhiên thật sự dựa vào cách này để thu hút sự chú ý của hắn?
Càng nghĩ Cố Nghiêu càng thấy phiền não, đến bài tập toàn học cũng không làm được.
Không thể không thừa nhận, cách này của Diệp Triều Nhiên quả thật có tác dụng.
Cố Nghiêu đứng lên, cuối cùng quyết định đi tìm Diệp Triều Nhiên.
Trên đường đi, Cố Nghiêu cũng không phải là không nghĩ đến thôi bỏ đi.
Nhưng vừa suy nghĩ, hắn cũng không phải là cố ý qua tìm Diệp Triều Nhiên, hắn chỉ là muốn mời Diệp Triều Nhiên vào đội của hắn.
Ai bảo Diệp Triều Nhiên đứng đầu toàn trường, mỗi lần thi tháng đều đè lên đầu hắn.
Đích thân hắn mời cậu ta vào đội, không có vấn đề gì đi?
An ủi bản thân xong, một chút băn khoăn cuối cùng trong lòng Cố Nghiêu cũng biến mất.
Hắn mới gọi Diệp Triều Nhiên một tiếng, Diệp Triều Nhiên đã đứng dậy đi theo hắn ra ngoài.
Tâm trạng Cố Nghiêu rất tốt, dẫn Diệp Triều Nhiên lên sân thượng.
Lúc nói chuyện, ánh mắt Cố Nghiêu không nhịn được mà đặt lên người Diệp Triều Nhiên.
Thực ra hắn luôn biết Diệp Triều Nhiên dễ nhìn, nhưng Cố Nghiêu lúc đó, chỉ nhớ đến thành thích Diệp Triều Nhiên tốt hơn mình, căn bản không có tâm trạng đi thưởng thức mặt của cậu ta.
Bây giờ thái độ của hắn bình thản hơn rất nhiều, hơn nữa cảm thấy có một người đẹp như vậy theo đuổi mình, hình như cũng không tồi.
Lòng hư vinh của Cố Nghiêu được thỏa mãn.
Hắn cũng vô cùng có tự tin, Diệp Triều Nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của mình.
Hắn hơi hơi tự mãn, hơn nữa hắn cảm thấy mình sau này cũng có thể đối xử tốt với Diệp Triều Nhiên một chút.
Sau đó Cố Nghiêu nghe thấy Diệp Triều Nhiên ngắt lời hắn.
Tươi cười trên mặt Cố Nghiêu dần dần biến mất, hắn quay đầu nhìn Cố Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên mặt dù đang cười, nhưng ý cười không hề đạt đến đáy măt, giọng nói nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Cố Nghiêu cuối cũng cũng ý thực được, Diệp Triều Nhiên không phải là đang nói đùa với hắn.
"Cậu nghiêm túc?" Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức lạnh xuống.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, cũng không muốn nói nhiều với Cố Nghiêu, xoay người bỏ đi.
Lại không ngờ Cố Nghiêu trực tiếp kéo tay Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, cậu giãy giụa một chút, không thoát được, nhíu mày nói: "Cậu buông tôi ra."
Cố Nghiêu sắp tức đến suýt cười ra tiếng.
Hắn không dễ gì mới bỏ mặt mũi xuống đi tìm Diệp Triều Nhiên, kết quả Diệp Triều Nhiên lại làm bộ làm tịch trước mặt hắn.
Diệp Triều Nhiên rốt cuộc coi hắn là gì?
"Diệp Triều Nhiên, tôi hôm nay đích thân đến mời cậu, đã là cho cậu mặt mũi rồi, cậu đừng có..."
"Tôi đừng có cái gì?" Diệp Triều Nhiên lại một lần nữa ngắt lời Cố Nghiêu, nói từng chữ một: "Nếu như vừa nãy tôi còn chưa nói rõ ràng, vậy tôi nói lại một lần nữa với cậu. Cố Nghiêu, tôi không thích cậu, thu cái tính nết thiếu gia của cậu lại, đừng có cố làm ra vẻ trước mặt tôi."
Đối diện với tên cặn bã lừa gạt phản bội mình ở kiếp trước, Diệp Triều Nhiên cảm thấy giọng nói của mình đã coi như là rất hòa nhã rồi.
Không quân tâm đến Cố Nghiêu, Diệp Triều Nhiên đi xuống tầng.
Cố Nghiêu lại không nghĩ như vậy.
Trước đây Diệp Triều Nhiên có lúc nào mà dùng giọng điệu này mà nói chuyện với hắn?
Hắn cảm thấy lòng tự tôn mặt mũi của hắn đã bị Diệp Triều Nhiên ghiền nát, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tức giận không nhẹ.
"Diệp Triều Nhiên," Cố Nghiêu một lần nữa kéo lấy tay Diệp Triều Nhiên, "Cậu nói rõ ràng cho tôi."
"Cậu buông tôi ra." Hết lần này đến lần khác bị người mình ghét kéo tay, Diệp Triều Nhiên cũng không còn hòa nhã nữa.
Cậu bây giờ chỉ cần dựa gần Cố Nghiêu, đã cảm thấy cả người không thoải mái, cho dù đã cách một lớp quần áo, Diệp Triều Nhiên cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng không nghĩ đến sức lực của Cố Nghiêu rất lớn, Diệp Triều Nhiên căn bản không thoát ra được.
Cổ tay cậu bị Cố Nghiêu nắm chặt, xương cốt còn có ảo giác bị lệch vị trí, cảm giác đau đớn truyền đến, Diệp Triều Nhiên cũng không nhịn được nữa mà nói: "Cậu buông tôi ra..."
Chỉ nhìn thấy một bóng người bay nhanh qua, Diệp Triều Nhiên còn chưa nhìn rõ Cố Nghiêu buông cậu ra thế nào, Cố Nghiêu đã bị người đá xuống đất.
"Cậu ấy nói cậu buông ra, tai cậu có phải bị điếc không?"
Một cước của nam sinh đá rất mạnh, Cố Nghiêu bị đá mạnh, lùi về sau mấy bước liền, mới đứng vững lại được, cơn đau dữ dội ở bụng, trên trắn hắn lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
"...cmn nó có phải bị bệnh không?" Cố Nghiên cố hết sức, mới mở được mắt nhìn người trước mặt.
Vừa nhìn, Cố Nghiêu đã ngây người.
Giữa đôi lông mày của Khương Tầm Mặc ẩn chứa một tia âm u, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Nửa câu còn lại của Cố Nghiêu bị nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Triều Nhiên sau khi đi ra khỏi lớp học, đi theo Cố Nghiêu lên sân thượng.
Hắn cũng không có sở thích đi nghe lén người khác nói chuyện, nên ở tầng đi đi lại lại.
Nói thật, Khương Tầm Mặc thật sự có hơi khổ não.
Hắn lần đầu tiên gặp được một người theo đuổi đặc biệt như Diệp Triều Nhiên.
Một bên lấy lòng hắn, một bên là khẩu thị tâm phi tìm cớ, còn một bên lại dây dưa không rõ với đối tượng thích trước đó.
Nếu như đổi thành người khác, Khương Tầm Mặc chắc chắn sẽ không cho thêm một ánh mắt.
Nhưng Diệp Triều Nhiên không giống vậy, cậu ấy lớn lên rất dễ nhìn!
Hơn nữa không phải là người vong ân phụ nghĩa, là một người vừa xinh đẹp vừa lương thiện.
Khương Tầm Mặc rất tán thưởng người như vậy.
Nhưng vấn đề lại đến rồi, người như vậy muốn làm bạn trai của anh...
Khương Tầm Mặc vừa nghĩ một chút, tai hơi đỏ lên.
Có lẽ cũng không phải là không được?
Chính vào lúc này, hắn nghe thấy giọng của Diệp Triều Nhiên: "Buông ra."
Khương Tầm Mặc gần như nghĩ cũng không nghĩ, đã bước nhanh xông đến.
Nhín thấy Diệp Triều Nhiên đau đến biến sắc, Cố Nghiêu còn đang nắm tay cậu ấy.
Khương Tầm Mặc cơn tức lập tức dâng lên, đi lên cho một cước, trực tiếp đá Cố Nghiêu đến lảo đảo.
"Cậu có sao không?" Khương Tầm Mặc không nhìn Cố Nghiêu, xoay người hỏi Diệp Triều Nhiên.
Nói rồi nhẹ nhàng kéo tay Diệp Triều Nhiên, cần thận giúp cậu kéo cuộn ống tay áo lên.
Da thiếu niên rất trắng, có thể nhìn rõ thấy mấy vết bầm tím.
Sắc mặt Khương Tầm Mặc lập tức thay đổi, nói thẳng: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Diệp Triều Nhiên rất đau, cũng không từ chối.
Nhình bóng dáng hai người đi xa, Cố Nghiêu lập tức hiểu ra tất cả.
Hắn vừa nãy còn đang nghi hoặc Khương Tầm Mặc lại xuất hiện ở đây.
Thì ra là như vậy!
Làm gì có chuyện mềm lạt buộc chặt như Lâm Bạch nói!
Diệp Triều Nhiên cậu ta rõ ràng là di tình biệt luyến!
Cố Nghiêu tức giận nghĩ muốn đuổi theo, nhưng còn chưa đi được hai bước, hắn lại đau đến thở không được.
Khương Tầm Mặc.
Hắn nhớ kỹ rồi.
......
Bác sĩ phòng ý tế còn chưa tan làm, nhìn thấy vết bầm trên tay Diệp Triều Nhiên, cũng thấy kinh ngạc, vội vàng hỏi có chuyện gì.
Diệp Triều Nhiên còn chưa nói gì, đã nghe Khương Tầm Mặc xụ mặt nói: "Bị một tên ngu ngốc làm ra, có sao không bác sĩ? Có trật khớp không?" Bác sĩ nghe lời này cũng không thấy có gì không đúng, vội vàng cúi đầu kiểm tra.
Còn Diệp Triều Nhiên, thì kinh ngạc nhìn Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc chú ý thấy ánh mắt của cậu, khó hiểu nhìn cậu.
Động tác của bác sĩ hơi mạnh, Diệp Triều Nhiên đau hít một tiếng.
Không có gì, cậu lại không ngờ Khương Tầm Mặc cũng sẽ chửi người.
"Bác sĩ cẩn thận một chút." Khương Tầm Mặc thấy Diệp Triều Nhiên đau, không nhìn được lại mở miệng nói.
"Động tác của tôi đã nhẹ lắm rồi," Bác sĩ cạn lời nói, "Được rồi, không sao, không trật khớp, bôi chút thuốc là được."
Bác sĩ đặt tay Diệp Triều Nhiên xuống, xoay người đi lấy thuốc cho Diệp Triều Nhiên.
"Vân Nam Bạch Dược, một ngày ba đến năm lần, lúc bôi nhớ mát xa nhẹ một chút." Bác sĩ dặn dò, lại nói, "Còn nữa, trước khi tay của cậu khỏi, đùng có cầm vật nặng."
Diệp Triêu Nhiên ghi nhớ, nói cảm ơn với bác sĩ.
Hai người từ phòng y tế đi ra, chuông tan học cũng vang lên, Diệp Triều Nhiên đột nhiên nhớ đến cặp sách của cậu còn đang ở lớp học.
Cậu nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh, sườn mặt thiếu niên anh tuấn, đường nét cằm vô cùng hoàn mỹ, chỉ là lông mày không biết tại sao, từ đầu đến cuối luôn có một cố âm u nhàn nhạt.
"Cái đó...hôm nay cảm ơn cậu, Khương Tầm Mặc." Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc, nghiêm túc nói cảm ơn.
Khương Tầm Mặc nhàn nhạt đáp một tiếng.
Diệp Triều Nhiên lại hỏi: "Vừa nãy sao cậu lại ở đó?"
Khương Tầm Mặc nói: "Đi ra ngoài đi dạo, vừa khéo nghe thấy."
Diệp Triều Nhiên ồ một tiếng, lại nói: "Cảm ơn cậu."
Khương Tầm Mặc không nói gì.
Một lúc sau mới cố làm ra vẻ lỡ đãng hỏi: "Cố Nghiêu vừa nãy tìm cậu, là có chuyện gì?"
Diệp Triều Nhiên nghe thấy tên Cố Nghiêu lập tức nhíu mày: "Không có gì, tớ đã nói rõ ràng với cậu ta rồi."
"Bọn họ đều nói cậu thích cậu ta?" Khương Tầm Mặc hỏi thử.
Diệp Triều Nhiên lập tức trừng to mắt: "Làm sao có thể!"
Khóe miệng Khương Tầm Mặc hơi cong lên.
Quả nhiên, Diệp Triều Nhiên vẫn là thích hắn.
Vậy lần sau gặp Cố Nghiêu lại đánh cho cậu ta một trận, làm gì có người không biết xấu hổ như vậy?
Diệp Triều Nhiên không muốn nói tiếp vấn đề này, vươn tay với Khương Tầm Mặc: "Cậu đưa thuốc cho tớ đi, tớ còn phải về lớp học một chuyến."
Khương Tầm Mặc không đưa cho cậu, chỉ nói: "Đi thôi, tớ cũng về lớp học."
Hai người đi đến lớp học, phát hiện học sinh trong lớp đã về gần hết.
Diệp Triều Nhiên nghĩ hôm nay tay phải của cậu không thoải mái, cũng không cầm thêm sách.
Khương Tầm Mặc đến cặp sách cũng không đeo, chỉ lấy điện thoại từ trên bàn, sau đó hỏi Diệp Triều Nhiên: "Cậu đỡ hơn chưa?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu, cậu đang muốn tạm biệt Khương Tầm Mặc, đã thấy cậu ấy đưa tay cầm cặp sách của Diệp Triều Nhiên lên.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt, nhanh chóng nói: "Cậu không cần..."
"Đi thôi," giọng nói của Khương Tầm Mặc từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt, "Tay cậu không phải là không thể cầm vật nặng sao?"
Diệp Triều Nhiên nhìn vào hôi mắt hạnh của Khương Tầm Mặc, nam sinh cao hơn cậu nửa cái đầu, lúc rũ mắt xuống nhìn người khác lông mi cong lên, khiến cho mắt lại càng thâm thúy.
Diệp Triều Nhiên rất nhanh dời tầm mắt đi, lại một lần nữa cảm ơn; "Cảm ơn cậu."
Khóe miệng Khương Tầm Mặc nhẹ nhàng cong lên, khẽ nói: "Ừm."
Diệp Triều Nhiên trước đây luôn đi bộ đi học, hôm nay cậu cũng không muốn làm phiền Khương Tầm Mặc đưa cậu về, định gọi taxi về nhà.
Nhưng không nghĩ đến, cậu đang chuẩn bị gọi xe, lại nhận được điện thoại của Tống Nhã.
"Xin lỗi, Tiểu Nhiên, hôm nay mẹ và ba con có chút chuyện cần phải xử lý, chúng ta muộn chút mới về nhà, con lúc này về nhà sợ là không có cơm ăn, nếu không thì con với bạn vè ra ngoài ăn cơm?" Tống Nhã xin lỗi nói.
Diệp Triều Nhiên rất hiểu, vội vàng nói: "Vâng, hai người không cần lo lắng cho con, con tự ăn bên ngoài là được."
Tống Nhã nghe thấy thở phào, lại nói: "Ba con chuyển cho con chút tiền, con và bạn con đi ăn muốn ngon đi."
Diệp Triều Nhiên nhất nhất đồng ý.
Cúp điện thoại, cậu nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh.
Khương Tầm Mặc chú ý đến ánh mắt của cậu, cũng quay đầu nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên: "Lát nữa cậu có thời gian không?"
Khương Tầm Mặc: "Làm sao vậy?"
Diệp Triều Nhiên: "Nếu như cậu không có chuyện gì, tớ mời cậu ăn cơm nhé? Coi như cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi."
Khương Tầm Mặc hơi nhướng mày, không từ chối.