Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tông nhận được tin tức, tối hôm qua Phương Kỳ Sơn đã khai rồi.

Trong lời khai của Thái Liên Hoa, đã rút mình vô cùng sạch sẽ, nói tất cả là do bị Khương Kỳ Sơn ép buộc.

Phương Kỳ Sơn sao có thể dễ dàng để cho bà ta hắt toàn bộ nước bẩn lên người mình được?

Cho dù chuyện này quả thật là do một tay Phương Kỳ Sơn một tay lên kế hoạch, nhưng trong đó Thái Liên Hoa cũng đóng góp không ít sức lực.

Nếu không phải là phòng thẩm vẫn khác nhau, hai người hận không thể đối mặt giằng co mắng chửi nhau, thật sự là đại nạn lâm đầu ai giỏi người đó chạy.

Diệp Tông cúp điện thoại, Đàm Tranh ngồi thẳng người.

"Bây giờ có tình huống gì?"

Diệp Tông đơn giản nói lại với Đàm Tranh một lần.

Hôm qua bọn họ cũng không ở lại bệnh viện quá lâu, chủ yếu là sợ làm phiền đến Diệp Triều Nhiên nghỉ ngơi.

Thằng bé vừa trải qua chuyện lớn như vậy, cứ ở bệnh viện mãi cũng không nghỉ ngơi tốt được. Sau khi cảnh sát hỏi xong, Diệp Bùi và Tống Nhã quyết định đưa Diệp Triều Nhiên về nhà.

Trước khi đi Tống Nhã còn mời hai người cùng về nhà, Diệp Bùi đứng ở bên cạnh Tống Nhã, không nói tốt cũng không nói không tốt.

Cuối cùng vẫn là Đàm Tranh cười từ chối đề nghị này, lúc đó cũng không còn sớm nữa, hai người họ đi theo về, có lẽ lại giày vò đến nửa đêm, còn không bằng ba người bọn họ về nhà trước, đợi sáng hôm sau hai ông bà đến thăm sau.

Tống Nhã còn chưa nói gì, lần này Diệp Bùi gật đầu trước.

Trước khi đi, Diệp Triều Nhiên còn nhỏ giọng gọi người, nói một câu "tạm biệt ông nội bà nội", một câu này khiến cho Đàm Tranh như mở cờ trong bụng.

Diệp Tông cũng vui vẻ, nhưng Diệp Bùi vẫn còn ở đây, vẻ mặt kìm nén.

Đợi một nhà họ và Khương Tầm Mặc đi xa, Diệp Tông mới vui vẻ nói: "Cháu trai bảo bối của chúng ta gọi tôi là ông nội kìa!"

Đàm Tranh cũng vui vẻ, cho nên cũng không nhắc đến những chuyện không vui nữa.

Về đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, hai người nghỉ ngơi rất tốt, Đàm Tranh nói: "Vậy chúng ta bây giờ đi thăm Nhiên Nhiên nhé?"

Diệp Tông gật đầu trước, rồi lại lắc đầu: "Chúng ta đi tay không đến, có phải là không ổn không?"

Đàm Tranh suy nghĩ chu toàn hơn ông: "Trước khi đến thành phố Nam tôi đã mua quà cho người đem đến trước rồi."

Diệp Tông lúc này mới thở phào.

Hai người sửa soạn một chút, đem theo qua đến nhà họ Diệp.

Vốn dĩ bọn họ đến có hơi sớm, lại không nghĩ Khương Tầm Mặc còn đến sớm hơn họ.

Hai người vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Khương Tầm Mặc ngồi trên bàn, ăn sáng với Diệp Triều Nhiên.

Nhìn thấy Đàm Tranh và Diệp Tông, Diệp Triều Nhiên lập tức nở nụ cười, chào hỏi hai người.

Mắt Diệp Tông nheo đến mức sắp thành đường thẳng rồi, Đàm Tranh cũng rất vui vẻ.

Tống Nhã nhìn thấy hai người đem theo nhiều qua như vậy, không khỏi nói: "Ba mẹ hai người đến là được rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?"

"Những thứ này là mua cho Nhiên Nhiên," Diệp Tông nói, "Đây không phải là nghĩ đến lúc thằng bé còn nhỏ chúng ta cũng chưa từng mua cho thứ gì, cho nên mua nhiều một chút."

Lời ông vừa nói xong, trong phòng kách đột nhiên yên tĩnh.

Diệp Bùi hừ một tiếng, không khách khí trợn trắng mắt với ba ruột của mình.

Tống Nhã vỗ Diệp Bùi một cái, trừng mắt nhìn.

Nụ cười trên mặt Đàm Tranh cứng đờ, Diệp Tông cười xấu hổ, biết mình nói sai nên không nói gì nữa.

Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc chớp chớp mắt với cậu.

"Nhiên Nhiên, con và Tiểu Khương ăn xong chưa?" Tống Nhã mở miệng trước.

Suy cho cùng là mẫu thuẫn của hai cha con, cũng không tiện để cho Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc nghe.

Diệp Triều Nhiên gật đầu, lại nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc vài ba đũa ăn hết bát mì, đứng lên nói: "Cháu cũng ăn xong rồi, cảm ơn dì."

"Vậy hai đứa vào phòng chơi một lát đi" Tống Nhã cười.

Khương Tầm Mặc gật đầu, vươn tay với Diệp Triều Nhiên: "Tớ dìu cậu?"

Diệp Triều Nhiên đang muốn đưa tay ra, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tống Nhã đứng một bên.

Tống Nhã quả nhiên lộ ra nụ cười ý vị sâu xa với cậu.

Diệp Triều Nhiên: "....."

Diệp Triều Nhiên đột nhiên nhớ đến cái ôm trong phòng bệnh hôm qua, vành tai cậu lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, cậu chống bàn tự mình đứng dậy, miễn cưỡng không làm cho vẻ mặt mình để lộ bất cứ sở hở nào, cười nói: "Không sao, tớ có thể tự đi được."

Khương Tầm Mặc cũng không cưỡng cầu, chỉ là nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Diệp Triều Nhiên khập khiễng đi vào phòng.

Một màn này rơi vào mắt những người khác, trong mắt Đàm Tranh là hiểu rõ, Diệp Tông rất kinh ngạc, há miệng, lại nghĩ đến câu nói không thích hợp vừa rồi của mình, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Đến khi Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc về phòng đóng cửa lại, phòng khách lại là một mảnh yên tĩnh.

Nhiệt độ trên mặt Diệp Triều Nhiên lập tức nóng lên, cậu ngồi xuống bàn học, có chút cẩn thận nhìn Khương Tầm Mặc.

Ánh mắt Khương Tầm Mặc cũng trực tiếp nhìn qua.

Đồng tử nam sinh màu nâu sẫm, hốc mắt sâu thẳm, lúc chuyên chú nhìn một người, luôn có thể cho người ta một vẻ mặt khác.

Chuyện xảy ra hôm qua quá nhiều quá loạn, sau khi về nhà, Tống Nhã nói đi nấu cơm tối cho Diệp Triều Nhiên, để cậu nghỉ ngơi trước một chút, kết quả Diệp Triều Nhiên vừa nằm giường, đã ngủ đến ngày hôm sau luôn.

Sáng sớm tỉnh dậy, Tống Nhã gõ cửa xem tình huống vết thương của Diệp Triều Nhiên.

Miệng vết thương đã không còn chảy máy, bà thở phào, lại nhìn vết thương trên mặt Diệp Triều Nhiên, trong mắt lướt qua một tia đau lòng: "Ba còn nói lát nữa ba con đi hỏi bạn bè, xem xem có thuốc trị sẹo nào thích hợp không."

Diệp Triều Nhiên đang muốn nói hôm qua Khương Tầm Mặc cũng nói sẽ đưa thuốc trị sẹo đến cho cậu, còn chưa kịp mở miệng, Diệp Bùi đã thò đầu vào: "Nhiên Nhiên, Tiểu Khương đến rồi, thằng bé đưa thuốc trị sẹo qua."

Tống Nhã hơi sửng sốt, sau đó cùng Diệp Bùi liếc nhìn nhau, hai người cười cười.

"Đứa nhỏ này thật là chu đáo." Tống Nhã nói.

Diệp Bùi gập đầu: "Đối xử với Nhiên Nhiên nhà chúng ta rất tốt."

"Được rồi, con thay quần áo rồi ra nhé, mẹ đi nấu bữa sáng." Tống Nhã đứng lên đi ra ngoài với Diệp Bùi.

Cách một cách cửa, Diệp Triều Nhiên còn nghe thấy tiếng cười nói của Tống Nhã và Khương Tầm Mặc.

Diệp Triều Nhiên lúc đó căn bản không nghĩ gì nhiều!

Bây giờ mới phản ứng lại, nhiệt độ trên mặt lại càng tăng cao.

Phải giải thích với ba mẹ cậu thế nào đây?

Còn có Khương Tầm Mặc hẳn là không phát giác ra đúng không?

Trong lòng Diệp Triều Nhiên loạn cào cào, lại nghĩ đến cái ôm hôm qua ở trong phòng bệnh.

Cậu còn ghé lên vai Khương Tầm Mặc khóc nữa!

Diệp Triều Nhiên xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống, đột nhiên nghe Khương Tầm Mặc hỏi: "Vết thương trên mặt cậu hôm nay đã thoa thuốc chưa?"

Diệp Triều Nhiên hắng giọng, gật gật đầu: "Lúc sáng mẹ tớ đưa thuốc cho tớ rồi, tớ rửa mặt rồi bôi."

Khương Tầm Mặc nhìn cậu.

Diệp Triều Nhiên: "Rửa mặt sẽ tránh rửa vào vết thương."

Miệng viết thương Diệp Triều Nhiên không sâu, một buổi tối đã khô lại rồi.

Khương Tầm Mặc lấy ra thuốc trị sẹo: "Tớ tra tư liệu rồi, thuốc này bây giờ có thể dùng, tớ bôi giúp cậu?"

Diệp Triều Nhiên vội vàng nói: "Không cần đâu, để tự tớ bôi."

Khương Tầm Mặc đưa thuốc cho cậu, cũng không cưỡng cầu.

Diệp Triều Nhiên cầm thuốc, đi và nhà vệ sinh.

Khương Tầm Mặc ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên đứng trước gương bồn rửa tay bôi thuốc.

Trong gương, tai Diệp Triều Nhiên có hơi đỏ, khóe miệng Khương Tầm Mặc cong lên.

Khó có được.

Diệp Triều Nhiên đã xấu hổ rồi, xem ra cách ngày cậu ấy thích hắn chắc cũng không xa nữa.

.......

Phòng khách.

Diệp Tông và Đàm Tranh ngồi một bên sô pha, Tống Nhã và Diệp Bùi ngồi đối diện họ.

Đàm Tranh thấy Diệp Tông không có ý mở miệng, liền mở miệng trước, nói đơn giản tình huống bên phía Phương Kỳ Sơn một chút.

".....Mặc dù Thái Liên Hoa muốn hắt hết nước bẩn lên người Phương Kỳ Sơn, nhưng bà ta dù sao cũng tham gia vào vụ án này, cho nên bà ta cũng không thể thoát thân. Khoảng thời gian này cảnh sát có thể sẽ liên lạc với hai đứa, để hai đứa đến đồn cảnh sát làm ghi chép. Thực ra cũng không có gì, chính là mỗi ngày Nhiên Nhiên ra ngoài, hai đứa nhớ dặn thằng bé đeo khẩu trang."

Vẫn có rất nhiều dân cư sống ở gần Nhất Trung, xảy ra chuyện lớn như vậy dân cứ xung quanh đều có thể nghe thấy.

Trên mạng cũng xuất hiện nhiều video ngắn và ảnh được đăng lên, cho dù Diệp Tông đã lập tức liên lạc cho người đi xử lý, nhưng khó tránh được có một vài ảnh sẽ bị lộ ra.

Bọn họ phải bảo vệ tốt sự riêng tư của Diệp Triều Nhiên, những phương diện khác cũng không được sơ suất.

Tống Nhã gật đầu, tỏ vẻ bọn họ đã nhớ kỹ rồi.

Diệp Bùi hỏi thêm một vài chi tiết vụ án.

Chuyện này Đàm Tranh không biết nhiều bằng Diệp Tông, liền nhìn Diệp Tông.

Diệp Tông ho nhẹ một tiếng, đem những lời luật sư nói với ông khi sáng, hoàn chỉnh nói lại cho Diệp Bùi và Tống Nhã.

".....Mặc dù bọn họ còn chưa bắt cóc thành công, nhưng cũng coi như là có dự mưu phạm tội, mà số người tham gia đông đảo, Phương Kỳ Sơn thân là chủ mưu, sẽ bị phán nặng hơn một chút, luật sư nói khoảng tầm năm sáu năm, Thái Liên Hoa thì, tòng phạm nên cũng không nặng như vậy, nhưng cũng không thấp hơn ba năm.

Diệp Bùi nghe đến đây, trong mắt lướt qua một tia lệ khí, lạnh lùng nói: "Tiện nghi cho bọn họ."

Diệp Tông hiếm khi không phản bác lại: "Con yên tâm đi, chuyện này còn chưa kết thúc."

Không chỉ là Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, còn có hai người trốn phía sau của nhà họ Phương, ông sẽ phải làm cho bọn họ phải trả giá.

Mọi người lại trầm mặc một hồi lâu, Diệp Bùi mới hỏi: "Đúng rồi, ba mẹ...làm sao biết được bọn họ sẽ đến cưỡng ép mang Nhiên Nhiên đi?"

Hôm qua Diệp Bùi và Tống Nhã cũng muốn hói, nhưng lúc đó ở trước mặt đứa nhỏ, bọn họ cũng không tiện mở miệng.

Tối qua từ bệnh viện về nhà, Diệp Triều Nhiên mệt ngủ quên luôn, nhưng Tống Nhã và Diệp Bùi lại một đêm khó ngủ.

Hôm nay hai người dậy rất sớm, chính là vì muốn đi gặp hai ông bà, không ngờ Diệp Tông Đàm Tranh đã đến trước.

Nghe thấy vấn đề này, Đàm Tranh thở dài: "Cũng không phải là chúng ta không muốn nói trước với hai đứa, chỉ là mẹ và ba con cũng không ngờ được nhà bọn họ lại điên rồ như vậy."

Diệp Tông trầm mặc một lúc, tiếp lời: "Chúng ta là nửa tháng trước đã biết được chuyện này."

Sau khi biết được chân tướng làm cho người ta sợ hãi, Diệp Tông và Đàm Tranh cũng vô cùng chấn kinh.

"Nhiên Nhiên...nói thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của bọn họ, nhà bọn họ lại có thể...." Đàm Trang lúc đó tức đến toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Diệp Tông bình tĩnh hơn bà nhiều, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi nhớ nhà họ Phương tin phong thủy?"

Đàm Tranh sửng sốt: "Ý ông là nói...."

"Tôi cho người đi điều tra năm đó Nhiên Nhiên sinh ra thầy phong thủy tính cho bọn họ là ai." Diệp Tông nói.

Thời gian đã trôi qua 17 năm, muốn điều tra thầy phong thủy năm đó độ khó cũng không nhỏ.

Người của Diệp Tông tốn thời gian gần nửa tháng, mới có được tin tức, thầy phòng thủy đó bây giờ đang bị nhốt trong tù.

Diệp Tông và Đàm Tranh rất king ngạc: "Tù? Hắn ta phạm tội gì?"

"Tội phạm kinh tế."

Diệp Tông và Đàm Tranh ở ngục giam nhìn thấy 'Thầy phong thủy' năm đó, người đàn ông đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng nhìn lại rất có tinh thần.

Nghe được mục đích Diệp Tông và Đàm Tranh đến đây, người đàn ông sửng sốt, sau đó là cười ha ha.

Diệp Tông và Đàm Tranh liếc nhìn nhau, có hơi nghi hoặc.

Người đàn ông cười nửa ngày, cười chảy nước mắt, mới thu liễm lại cười hỏi hai người: "Nhà họ Phương gần đây phá sản rồi?"

Diệp Tông nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày: "Ông hy vọng nhà bọn họ phá sản?"

Người đàn ông cười, trong mắt là sự căm ghét không che giấu được: "Tôi có nằm mơ cũng muốn nhà bọn họ phá sản!"

Sau đó, người đàn ông kể cho hai người một đoạn chuyện xưa.

Người đàn ông họ Trương, tên một chữ Hùng.

Lúc sắp 40 tuổi, ông ta mới lấy vợ kết hôn, sinh ra một cô con gái.

Cô con gái từ nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên lại càng trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Đi học cấp 3 hai vợ chồng đều ở bên cạnh, còn có thể bảo vệ. Đợi đến khi thi đại học xong, con gái đến thành phố A học đại học.

Nhà Trương Hùng không phải là nhà giàu, nhưng cũng coi như là khá giả, Trương Hùng còn mở một công ty ở địa phương, con cái từ nhỡ đã được nuôi trong sự giàu có.

Hai vợ chồng bọn họ ngược lại không sợ con gái bọn họ bị người xấu lừa tiền, nhưng chỉ lo lắng đàn ông nhìn trúng con bé.

Cho nên ngày con gái rời đi, hai vợ chồng dặn dò rất cẩn thận, bạn trai có kết giao có thể yêu, nhưng trước khi qua lại nhất định phải để cho hai vợ chồng biết.

Con gái ngây thơ đáng yêu, con người cũng đơn thuần, nghe ba mẹ nói như vậy, rất xấu hổ, lại chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Từ đại học năm nhất đến đại học năm ba, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Người theo đuổi con gái mặc dù nhiều, nhưng con gái lại không đặc biệt thích ai, đến năm đại học năm tư, con gái bắt đầu đi thực tập.

Cô thực tập ở công ty Phương Kỳ Sơn, bi kịch từ bắt đầu từ đây.

Phương Kỳ Sơn ỷ vào thân phận ông chủ của mình, động tay động chân với con gái của Trương Hùng, sinh viên mới gia nhập xã hội, rất dễ nắm bắt.

Đến khi con gái gọi điện cho bọn họ, sợ hãi hỏi bọn bọn, cô có thai rồi phải làm sao.

Vợ chồng Trương Hùng mới biết con gái bị bắt nạt lâu như vậy!

Trương Hùng tức giận, lập tức dẫn theo vợ đến thành phố A.

Nhưng cái bọn họ không biết là, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ bọn họ nay đến thành phố A, Phương Kỳ Sơn dẫn người tìm đến cửa, cưỡng ép đưa con gái họ đến bệnh viện bỏ cái thai trong bụng.

Con gái sau khi phẫu thuật không tin sự thật này, trong lúc tranh chấp với Phương Kỳ Sơn trượt chân từ tầng lầu của bệnh viện ngã xuống.

Chờ vợ chồng Trương Hùng đến nơi, bọn họ chỉ nhìn thấy thi thể của con gái.

Nhà họ Phương xóa camera bệnh viện, nói cái chết này chỉ là ngoài ý muốn. Cho dù hai vợ chồng Trương Hùng có kiện tụng thế nào, cũng không thể minh oan cho con gái.

Đoạn ký ức đó quá đau khổ, mỗi lần nhắc đến, trong mắt vẩn đục Trương Hùng tràn đầy nước mắt.

"Tôi hận, hận nhà bọn không sớm chết một cút! Nhưng năng lực tôi có hạn, công ty nhỏ của tôi nào có chống đối được với nhà bọn họ, chỉ là lấy trứng trọi đá, nửa điểm ảnh hưởng đến bọn họ cũng không có."

"Cho nên ông nghe nói nhà bọn họ tin phong thủy?"

Trương Hùng nghe đến đây khóe miệng cong lên, hắc hắc cười hai tiếng: "Đúng vây, đây là một cách tốt, nhưng tôi không gây một chút danh tiếng, bọn họ cũng không tin."

Trương Hùng tốn thời gian năm năm, mới để danh tiếng "sáng vang" lên, sau đó, Phương lão gia tử nhờ người tìm đến cửa.

Lúc ban đầu Trương Hùng tiếp xúc chỉ là những tính toán đơn giản, Trương Hùng mấy năm nay giả danh lừa bịp cũng có chút bản lĩnh, vì để làm cho bọn họ tin tưởng, ông ta quả thật đưa ra một vài ý kiến tốt.

Đợi nhà họ Phương hoàn toàn tin tưởng ông ta, Phương lão gia tử dẫn ông ta đi gặp đôi song sinh.

Khoảng khắc đó, Trương Hùng biết cơ hội của mình đã đến.

Ông ta nhìn đứa nhỏ trong tả lót, khó kìm nén được hận ý ngập trời.

"Song sinh giáng thế, một phúc một họa. Phúc tinh có thể làm cho vận khí gia nghiệp ông thuận lợi suôn sẻ, tại tinh sẽ làm cho nhà tan cửa nát sự nghiệp không còn."

"Song nam giữ lại một, song nữ giết cả."

Để lại hai câu, Trương Hùng rời đi.

Không bao lâu, ông ta đã nghe nói song sinh nhà họ Phương chỉ còn lại một, nghe người ta nói, đứa trẻ đó bị bảo mẫu làm mất.

Lúc đó Trương Hùng chỉ cảm thấy thoải mãn nhưng lại chưa được như ý, như vậy còn chưa đủ.

Con gái của ông, đứa nhỏ của con gái ông, là hai mạng người.

Nhưng chỉ dựa vào hư danh "Đoán mệnh xem phong thủy", lúc nào mới có thể báo thù cho con gái ông.

Vì thế Trương Kỳ đến công ty đối thủ của nhà họ Phương xin vào làm việc, ông cũng có chút tài năng trên người, nếu không cũng không thể tự mình kinh doanh một công ty nhỏ.

Ông ta sở dĩ phải vào tù, cũng là vì ông ta ăn cắp bí mật thương nghiệp nhà họ Phương.

Nghe đến đây, Diệp Tông nhớ đến vụ án hai năm trước.

Nhà họ Phương nghiêm cứu phát triển sản phẩm mới, bị một công ty khác giành trước đăng ký độc quyền đưa lên thị trường, lần đó nhà họ Phương bị một vấp ngã thật lớn.

"Lần đó là do ông làm?" Diệp Tông hỏi.

Trương Hùng cười to, ông ta cười rất vui sướng: "Đương nhiên là tôi! Chỉ là đáng tiếc, tôi lúc đó làm còn chưa đủ hoàn mỹ, để lại manh mối, cho nên bây giờ tôi mới ở trong này. Có điều không sao cả, lão tử chỉ bị nhốt vài năm, đợi tôi ra ngoài...."

Hỏi đến đây, Diệp Tông và Đàm Tranh cũng biết được chân tướng năm đó.

Vẻn vẻn chỉ là vì một câu nói của tên lừa gạt, nhà họ Phương đã bỏ rơi đứa bé.

Nhưng tại sao lại là Triều Nhiên?

Nghe Diệp Tông hỏi như vậy, Trương Hùng lại càng cười vui vẻ hơn: "Đương nhiên là vì đứa bé kia là ma ốm sống không được lâu rồi! Bệnh tim, giữ lại bên người thì đã làm sao? Đám người nhà họ Phương, ích kỷ lại tư lợi, bọn họ vì tiền đồ của mình, chắc chắn sẽ nghĩ cách để tên ma ốm đó tiếp tục sống, nhưng nguồn tim cho bệnh tim không phải dễ đợi như vậy, nếu như bọn họ không đợi được thì sao? Không đợi được thì chó cùng rứt giậu, sẽ không từ thủ đoạn."

Trương Hùng không hề che giấy ác ý trong mắt: "Tôi lúc đó rời đi, đã nói với bọn họ, phúc tinh gắn chặt với vận mệnh của cả nhà bọn họ. Cho nên chỉ cần bọn họ nghĩ cách để trị khỏi cho tên ma ốm đó, thì sẽ có nhược điểm để cho người ta bắt lấy, không phải sao?"

"Năm ngoái có người đến thăm tôi, còn nói với tôi nhà họ Phương đã bắt đầu xây dựng phòng phẫu thuật. Tôi đã nói với bạn tôi, để anh ta nghĩ cách, đem tin tức cái tên ma ốm mà phúc tinh nhà họ Phương nói cho người khác, thuận tiện nói cũng nói cho tên ma ốm đó một tiếng!"

"Hai người bây giờ đến tìm tôi, cũng chứng minh cách làm của tôi năm đó không hề sai!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...."

.......

"Biết được động cơ nhà họ Phương, tiếp theo là phải bảo vệ Nhiên Nhiên thật tốt," Diệp Tông nói đến đây cũng thở dài, "Chỉ là chúng ta rốt cuộc cũng chậm một bước, còn để cho Nhiên Nhiên bị thương."

Lúc Tống Nhã nghe thấy "đổi tim", đã không khống chế được mà cả người run rẩy. Say đó lại nghe Diệp Tông nói động cơ hoang đường này, Tống Nhã tức đến bật khóc.

"Khó trách.....con nói sao nhà bọn họ mãi không chết tâm, Nhiên Nhiên đã nói với bọn họ mấy lần không về nhà với họ, bọn họ còn không ngừng phái người đến làm phiền, hôm qua thậm chí còn...."

Trong lòng Diệp Bùi cũng toàn là lửa giận, Diệp Bùi và Tống Nhã lúc đó cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao nhà bọn họ như keo chó ném mãi không xong.

Bây giờ chân tướng sáng tỏ rồi, Diệp Bùi trừ phẫn nỗ, còn có sự sợ hãi không kìm nén được.

May mắn, may mắn lúc đó Nhiên Nhiên đột nhiên đổi ý, không theo bọn họ về nhà.

Nếu không...

Diệp Bùi không nhịn được nghĩ, nếu không bọn họ chỉ sợ là không được gặp lại Nhiên Nhiên nữa.

"Chuyện này không thể cứ như vậy mà kết thúc." Diệp Bùi kìm nén lửa giận trong lòng.

Diệp Tông gật đầu, ông cũng có suy nghĩ như vậy.

"Nhà họ Phương ở thành phố A, ba đã chào hỏi với tất cả đối tác có hợp tác, ba cũng nắm giữ một chút tư liệu nhà bọn họ phạm pháp thu mua thiết bị y tế," Diệp Tông trầm giọng nói, "Còn có vụ án mười mấy năm trước, ba cũng để cho luật sư đi điều tra tư liệu vụ án năm đó, nếu như có thế lật lại vụ án thì Phương Kỳ Sơn cả đời này có thể ở trong đó không ra được nữa...."

Hơn nữa Diệp Tông cảm thấy năm đó người chịu sự quấy rối của Phương Kỳ Sơn không chỉ có mình con gái của Trương Hùng, nếu như có thể tìm thấy những người bị hại khác, Phương Kỳ Sơn tội càng thêm tội.

Còn về bên phía Phương lão gia tử.

Nghe nói lão già đó hôm qua nhập viện rồi, vụ án của Phương Kỳ Sơn ông ta cũng không nhúng tay vào, nếu như cũng cho ông ta vào tù, thì chuyện phòng phẫu thật sẽ được công khai.

Nhưng Diệp Tông cảm thấy cứ như vậy mà tống lão già đó vào, thì tiện nghi cho cái lão già đó.

Diệp Bùi nghe thấy, nhìn Diệp Tông một cái: "Vậy ba muốn làm thế nào?"

Diệp Tông dựa vào ra sau, lắc đầu.

Ông còn chưa nghĩ xong!

Nếu như nghĩ xong rồi, ông sớm đã cho người cho người đi gây trở ngại cho Phương lão gia tử rồi.

Chỉ làm cho nhà họ Phương phá sản, còn không thể giải hận cho Diệp Tông.

Diệp Bùi trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Thực ra con cảm thấy chúng ta bây giờ không cần nhúng tay vào nữa, để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được rồi."

Diệp Tông và Đàm Tranh nhìn Diệp Bùi: "Có ý gì?"

Tống Nhã cũng có chút không hiểu.

Diệp Bùi nói ra phân tích của mình: "Không có Nhiên Nhiên, nhà bọn họ chắc chắc sẽ không để cho bệnh của Phương Yến trở nên nghiêm trọng, cộng thêm Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa vào tù, dư lại chi thứ nhà họ Phương, bọn họ thực ra cũng không quan tâm đến sống chết của Phương lão gia tử, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình. Đợi đến công ty hao tổn một thời gian, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi đợi chờ chết, vậy đến lúc đó, chuyện Phương Yến là phúc tinh, chắc chắn sẽ bị nhắc tới lần nữa...."

Diệp Tông lập tức hiểu được ý của Diệp Bùi: "Con là muốn nói bọn họ sẽ tìm người khác, đổi tim cho Phương Yến?"

Diệp Bùi khẽ gật đầu: "Hơn nữa người này có khả năng là người nhà họ Phương."

Quả tim có quan hệ huyết thống tính bài xích càng nhỏ.

Càng quan trọng hơn là, Phương lão gia tử bây giờ đã nhập viện rồi.

Một ông già đã hơn 60 tuổi, ai mà biết được ông ta có thể vượt qua lần này không?

Tống Nhã và Đàm Tranh hiểu rõ chuyện liên quan, trong mắt hai người tràn đầy khó tin: "....Đây, dù sao Phương lão gia tử còn là người cầm quyền nhà họ Phương, hẳn không có người dám to gan như vậy chứ?'

Diệp Bùi không nói gì.

Diệp Tông lại nhìn Đàm Trang cười: "Bà lẽ nào quên rồi sao? Trương Hùng đã nói rồi, ông ta cho người nói tin tức Phương Yến là phúc tinh, cũng nói cho Phương Yến nghe."

Đàm Tranh hoảng sợ trừng to mắt: "Ông là muốn nói...."

Diệp Tông và Diệp Bùi đồng thời gật đầu.

Bản tính con người là xấu xa, huống hồ nhà họ Phương từ đầu đến cuối chỉ vì lợi ích của mình.

Phương Yến vì muốn sống tiếp, thậm chí chủ động chuyển trường, có thể thấy cậu ta mới nhỏ tuổi tâm cơ đã thâm trầm.

Kế hoạch của Phương Kỳ Sơn thất bại, cùng Thái Liên Hoa bị bắt vào tù, Phương Thịnh lại không biết tung tích, bây giờ nhà họ Phương chỉ còn lại Phương lão thái thái sống trong nhung lụa.

Phương Yến muốn sống tiếp, thật sự sẽ không có tâm tư khác?
Nhấn Mở Bình Luận