Tiệc trưa đến lúc sắp kết thúc, sảnh bên mới có người bắt đầu đi lại.
Không đợi Trần lão gia tử gọi Trần Dĩnh, Trần Dĩnh đã đứng lên, đi thẳng về sảnh chính.
Vừa bước vào sảnh chính, Trần Dĩnh đã nhìn thấy bóng dánh Khương Tầm Mặc giữa đám đông.
Thiếu niên cao gầy, đặt ở trong đám đông mãi mãi là bắt mắt như vậy.
Trong mắt Trần Dĩnh lóe lên ý cười, nhưng lại ý cười nhàn nhạt này đã biết mất bên khóe miệng cô ta. Vừa nghĩ đến Khương Tầm Mặc lập tức đính hôn với người khác, Trần Dĩnh không nhịn được mà răng chua lòm.
Cô ta lại muốn nhìn xem, người này rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ thời gian ngắn ngủi nửa năm đã mê hoặc câu trái tim Khương Tầm Mặc đi rồi.
Sảnh chính người không nhiều, Trần Dĩnh nhìn hết người ở sảnh. Nhưng làm cậu kinh ngạc là, hình như là mình cô ta ra, những người con gái khác đều là người trưởng thành?
Vừa nãy nghe Khương Tầm Mặc nói, là bạn học với anh ấy, vậy thì tuổi cũng phải không sai biệt lắm với mình chứ!
Trần Dĩnh nhíu mày nhìn một lúc, cuối cùng phát hiện ra Diệp Triều Nhiên ngồi bên cạnh Khương Tầm Mặc.
Nữ sinh?
Không đúng, là nam sinh.
Sắc mặt Trần Dĩnh lập tức trở nên khó coi.
Không phải chứ.
Diệp Triều Nhiên ngồi bên cạnh Khương Tầm Mặc, cậu đã ăn no rồi, cũng không động đũa nữa. Còn Khương Tầm Mặc, vừa nãy bị kéo đi kính rượu mãi, không ăn được thứ gì, lúc này ăn uống thỏa thích.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc chỉ ăn đồ ăn trước mặt, Diệp Triều Nhiên không nhịn được xoay bàn ăn: "Ăn món bên này nữa, ăn cũng rất ngon."
Khương Tầm Mặc nghe thấy đề nghị của Diệp Triều Nhiên, gắp một đũa, còn không quên cười với Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên da mặt mỏng, hơi đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Ánh mắt hai người có chút bí mật, nhưng cũng không tránh né mọi người.
Cho nên Trần Dĩnh gần như là nhìn thấy không khí ám muội giữa hai người.
Còn thật sự là con trai.
Khương Tầm Mặc thích con trai?
Trần Dĩnh chịu đả kích lớn, cô ta thậm chí còn quên duy trì biểu tình trên mặt, vẻ mặt hồn bay phách lạc qua về sảnh bên.
Trần lão gia tử nhìn thấy Trần Dĩnh quay lại, tâm treo ngược cũng từ từ rơi xuống. Ông ta suy cho cùng vẫn là đau lòng cháu gái, an ủi nói: "Nhìn thấy rồi? Bây giờ đồng ý từ bỏ chưa?"
Trần Dĩnh hồi lâu không nói gì, qua một lúc lâu mới cứng nhắc lắc đầu.
Trần lão gia tử có thể nào cũng không ngờ Trần Dĩnh đến bây giờ còn chưa từ bỏ, ông ta không khỏi kinh ngạc: "Cháu đứa nhỏ này, cháu chưa đến hoàng hà thì chưa chết tâm sao?"
Trần Dĩnh lúc này cũng tìm lại được giọng của mình, cô ta nhìn mọi người trong bữa tiệc, thấy không ai chú ý đến cô ta và Trần lão gia tử, mới hạ giọng nói: "Ông nội, không phải cháu không chết tâm, mà là...mà là người Khương Tầm Mặc thích là con trai!"
Trần lão gia tử trợn tròn mắt, ông ta kinh ngạc nói: "Cái gì? Nam cũng có thể đính hôn?"
Ông ta vẫn là chú ý đến hoàn cảnh, nói câu này cũng hạ giọng xuống.
Trần Dĩnh cũng có suy nghĩ giống Trần lão gia tử.
Cho dù hai năm trước Hoa quốc đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, nhưng chỉ là những nhà bình thương thì thôi đi, nhưng đó là nhà họ Khương và nhà họ Diệp!
Những nhà hào môn như bọn họ, làm gì có nhà nào không hy vọng con cháu sau này kế thừa gia nghiệp, nhà họ Khương thế mà lại để cho Khương Tầm Mặc làm loạn, tìm một tên con trai đính hôn!
Hơn nữa càng làm Trần Dĩnh thấy xấu hổ hơn là, cô ta thế mà lại thua một tên con trai!
Tên con trai đó rốt cuộc là có gì tốt?
Trần lão gia tử trầm mặc hồi lâu, mới đưa tay vỗ lưng cháu gái, lại mở miệng: "Chuyện này...chúng ta cũng không tiện hỏi, có điều cháu bây giờ quả thật không thế lại sáp đến gần, nếu người người nhà khác sẽ nghị luận sau lưng cháu không hiểu lễ phép, biết không?"
Sau đó ông ta lại dùng giọng nói mà chỉ hai ông cháu có thể nghe được: "Còn nữa, dù sao là cũng là cuộc sống hai người đàn ông, chuyện này nhất định sẽ có biến số, cháu đừng gấp, là của cháu, thì sẽ không chạy được."
Có lời này của Trần lão gia tử, Trần Dĩnh cuối cùng cũng yên tâm.
Tiệc trưa kết thúc, cách tiệc tối đang còn sớm, Hạ Văn để cho Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên đi dạo xung quanh.
Chỉ là hai người vừa ăn cơm trưa xong đều có hơi buồn ngủ, thống nhất không có gì hay để đi dạo, liền quay lại phòng Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên vào phòng chơi game của hắn.
"Phòng cậu vẫn còn có phòng chơi game à?" Diệp Triều Nhiên lúc này vô cùng kinh ngạc.
Khương Tầm Mặc: "Phòng chơi game ở nhà gần trường học chính là phục chế lại phòng này của nhà tớ."
Diệp Triều Nhiên đi vào xem, quả nhiên, diện tích to nhỏ bên trong không khác biệt lắm với gian ở gần trường học, có điều thiết bị trò chơi trong này không nhiều bằng ở nhà gần trường học.
Khương Tầm Mặc giống như biết Diệp Triều Nhiên đang nghĩ gì, giải thích nói: "Dù sao cũng là ở nhà, ba tớ ngăn không có tớ mua, còn có anh tớ là tiểu nhân mách lẻo!"
Diệp Triều Nhiên nghe thấy buồn cười: "Cậu với anh cậu hình như có quan hệ rất tốt."
"Một chút cũng không tốt." Khương Tầm Mặc nghiêm túc nói.
Diệp Triều Nhiên cười càng to hơn.
"Có muốn chơi một lúc không?" Khương Tầm Mặc hỏi, "Nếu mệt thì bên đó cũng có giường, có thể nghỉ ngơi một lát."
Diệp Triều Nhiên vui vẻ gật đầu.
Suy cho cùng cũng đã buồn ngủ rồi, Diệp Triều Nhiên chơi một lát buồn ngủ đến mức mắt không mở ra nổi, không bao lâu sau đã ôm lấy tay cầm trò chơi ngủ thiếp đi.
Khương Tầm Mặc phát hiện nhân vật trên màn hình đột nhiên bất động, vừa muốn mở miệng hỏi Diệp Triều Nhiên đang làm gì, quay đầu nhìn thấy dung nhan ngủ say của Diệp Triều Nhiên.
Nam sinh sau khi nhắm mắt, lông mi để lại một bóng nhỏ dưới mí mắt, theo nhịp hô hấp, lông mi dường như cũng hơi run theo, Khương Tầm Mặc nhìn đến mức tim có hơi ngưa ngứa.
Khương Tầm Mặc rất muốn đưa tay sờ một chút, lại sợ đánh thức Diệp Triều Nhiên.
Cuối cùng lí trí chiến thắng dục vọng, Khương Tầm Mặc đặt tay cầm trò chơi xuống, đứng lên, đi vào phòng mình tìm tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên ngủ, Khương Tầm Mặc tự nhiên cũng không thể chơi game tiếp, hắn dứt khoát cầm một quyển sách bắt đầu đọc.
Chỉ là chưa đọc được vài dòng, sự chú ý của hắn lại rơi trên người Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc nghĩ dù sao Diệp Triều Nhiên cũng ngủ rồi, cũng không nhìn thấy hắn nhìn cậu, cho nên ánh mắt nhìn Diệp Triều Nhiên càng to gan, càng nóng rực.
Nhìn Diệp Triều Nhiên một lát, rồi lại đọc sách một lúc, không bao lâu sau Khương Tầm Mặc cũng làm cho cơn buồn ngủ tìm đến hắn.
Hắn vừa nghiêng đầu, ghé vào mép giường Diệp Triều Nhiên ngủ, cũng tiến vào giấc ngủ.
Đến khi hoàng hôn rơi xuống, một sợi ánh nắng còn sót lại rơi trên mắt Diệp Triều Nhiên, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, nhìn màn hình trước mặt đã thành màu đen, Diệp Triều Nhiên sửng sốt một lúc, vừa định chống người ngồi dậy, ngón tay đột nhiên đụng phải một bàn tay ấm áp, cảm xúc giống như là tiếp xúc với da người.
Diệp Triều Nhiên cúi đầu, nhìn thấy Khương Tầm Mặc đang nằm ghé vào mép giường.
Cho dù động tác của Diệp Triều Nhiên đã rất nhẹ, nhưng Khương Tầm Mặc vẫn bị quấy rầy. Hắn có chút mất kiên nhẫn mở mắt, sau đó đối diện với đôi mắt hạnh còn có chút mông lung của Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc chớp chớp mắt, không nhìn nhầm?
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, có chuyện tốt như vậy?
Giây tiếp theo, ký ức quay trở lại, Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng nhớ ra bọn họ bây giờ đang còn ở phòng chơi game.
Trên tay mình là cái gì vậy?
Mềm mềm.
Khương Tầm Mặc không nhịn được nhéo một chút.
Diệp Triều Nhiên lập tức rút tay mình về, đồng tử hơi mở to ra.
Vừa nãy cậu đụng phải thế mà lại là tay của Khương Tầm Mặc.
Có điều cái nay cũng không quan trọng, Khương Tầm Mặc tại sao lại nhéo tay cậu!
Khương Tầm Mặc đã phản ứng lại cũng vô cùng kinh ngạc.
Tại sao tay Diệp Triều Nhiên lại đặt trên tay mình? Lẽ nào là.... Diệp Triều Nhiên nhân lúc hắn ngủ, lén lút nắm tay hắn?!
Trời ạ! Như vậy cũng quá hạnh phúc rồi đi!
Mình sao lại không tỉnh lại sớm một chút?!
Hai mắt Khương Tầm Mặc sáng lên, đồng thời cảm thấy tính khí rời giường của hắn cũng biến mất rồi.
Diệp Triều Nhiên không biết Khương Tầm Mặc cả người lẫn hai mắt phát sáng cả lên, nhưng trực giác nói cho cậu biết, Khương Tầm Mặc dường như vừa nãy lại hiểu nhầm cái gì rồi.
"Cậu...."
"Tớ...."
Hai người đồng mở miệng.
Gò má Diệp Triều Nhiên nóng lên, cam chịu, bỏ đi, không giải thích nữa.
Chóp tai Khương Tầm Mặc phiếm hồng, mặt đỏ tim đập nhanh, được rồi, không giải thích hắn cũng biết.
"Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta chắc hẳn cũng sắp xuất phát đến tiệc tối rồi, chúng ta xuống tầng trước nhé." Khương Tầm Mặc cuối cùng vẫn là quyết định chuyển chủ đề.
Dù sao trong 'tâm kinh yêu đương' đã nói rồi: đối tượng không muốn nói thì đừng hỏi tiếp, cũng không thể để đối tượng cảm thấy xấu hổ thất thố, ám muội chỉ cần có chừng mực thôi, nếm thử rồi ngừng lại mới là phương pháp duy trì tình yêu tuyệt vời nhất.
Diệp Triều Nhiên không muốn nói, Khương Tầm Mặc cũng không hỏi!
Diệp Triều Nhiên cũng không muốn ở riêng với Khương Tầm Mặc nữa, trải qua hôm nay cậu coi như là phát hiện ra, ở riêng với Khương Tầm Mặc thật sự có chút nguy hiểm, đặc biệt là sau khi mình đã rung động.
Yêu đương ngọn lửa nhỏ này, chỉ cần không chú ý một chút là cháy bùng lên, đốt cho mặt Diệp Triều Nhiên nóng không chịu được, trái tim không cẩn thận cũng nhảy nhót lung tung theo.
Hai người xuống tầng, Hạ Văn đã nhìn thấy hai người: "Hai đứa cuối cùng cũng xuống rồi, mẹ vừa nãy còn đang định gọi điện cho hai đứa."
Khương Tầm Mặc nói: "Không cẩn thận chơi game quên thời gian, nên xuống hơi muộn chút ạ."
Diệp Triều Nhiên: "Đúng ạ."
Hạ Văn cũng không hỏi thêm, bà rất vui khi Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên ở cùng nhau.
Trải qua nửa ngày ở cùng nhau, bà thật sự càng ngày càng thích đứa trẻ Diệp Triều Nhiên này.
"Được rồi, nếu hai đứa cũng xuống rồi, chúng ta xuất phát đến sảnh tiệc tối thôi," Hạ Văn nói, "Nhiên Nhiên, cháu ngồi cùng xe với Tiểu Khương nhé? Hay là...."
Diệp Tông và Đàm Tranh đồng thanh nói: "Nhiên Nhiên ngồi cùng với Tiểu Khương đi."
Đàm Tranh: "Không cần quan tâm đến chúng ta."
Diệp Tông: "Đúng!"
Lời đã nói đến mức này rồi, Diệp Triều Nhiên cũng không tiện nói không, liền theo Khương Tầm Mặc lên xe.
Ngủ một buổi chiều, đầu óc Diệp Triều Nhiên lúc này có chút đơ đơ, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện bị cậu quên đi hồi lâu...
"Đúng rồi, tớ hình như còn chưa nói sinh nhật vui vẻ với cậu!" Diệp Triều Nhiêu đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh.
Khương Tầm Mặc cong khóe miệng: "Bây giờ đã nói rồi đố."
Diệp Triều Nhiên nhìn hắn, cũng cười: "Còn có quà nữa, cậu đợi tớ một chút, ở trong xe nhà tớ, tớ đi lấy."
Khương Tầm Mặc mở cửa xe giúp Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đi rất nhanh đã trở lại, trong tay còn có một món quà nhỏ.
"Vốn dĩ trưa nay đến nên đưa cho cậu trước," Diệp Triều Nhiên đưa quà cho Khương Tầm Mặc, rất có nghi thức nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Khương Tầm Mặc nhận quà, cũng trịnh trọng nói cảm ơn.
"Bây giờ tớ có thể bóc không?" Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cười: "Đương Nhiên, cậu lẽ nào không hiếu kỳ tớ tặng cậu cái gì sao?"
Khương Tầm Mặc thực ra càng muốn đem về nhà rồi bóc hơn, nhưng nghe Diệp Triều Nhiên nói như vậy, hắn không nhịn được hỏi: "Là cái gì?"
Diệp Triều Nhiên: "Cậu tự mình bóc là biết ngay mà."
Khương Tầm Mặc suy tư một lúc, liền bóc lớp đóng gói bên ngoài.
Diệp Triều Nhiên gói quà rất kín, Khương Tầm Mặc bóc càng cẩn thận hơn, lớp bọc bên ngoài cũng không nhẫn tâm xé rách, cho nên chỉ bóc lớp giấy bên ngoài, Khương Tầm Mặc đã tốn mất 2 phút.
Bóc giấy bọc xong, lộ ra món quà bên trong.
Lúc nhìn thấy đồ bên trong trong, Khương Tầm Mặc sửng sốt một lúc, khó tin nhìn lại đậy giấy bọc lại, nhìn Diệp Triều Nhiên: "Là cái tớ đang nghĩ đến sao?"
Diệp Triều Nhiên chỉ cười, không giải thích.
Khương Tầm Mặc hít một hơi thật sâu, mở lớp giấy bọc nhìn kỹ lần nữa, khóe miệng lập tức giương cao lên.
Bên trong hộp quà, có tượng người nhỏ đang đứng, mặc đồng phục, đeo tai nghe, một bộ dáng vừa ngầu vừa chảnh. Ở bên cạnh còn có một cái bàn và một cái ghế, chỉ là cái ghế đó bị kéo ra, tượng người nhỏ vừa khéo có thể ngồi xuống cái ghế đó.
Cái này cũng quá tinh xảo rồi!
Khương Tầm Mặc cầm tượng người nhỏ nhìn thật kỹ, trước không nói những cái khác, chỉ cần nhìn vẻ mặt ngầu ngầu chảnh chảnh này, quả thật là giống y hệt hắn.
Diệp Triều Niên nhìn hắn thưởng thức một hồi lâu cũng không nói gì, không nhịn được hỏi: "Thế nào?"
Khương Tầm Mặc không hề do dự nói: "Thích," hơi dừng một chút, hắn lại nói thêm, "Tớ rất thích, vẫn là lần đầu tiên tớ nhật được món quà tinh xảo như vậy."
Tâm treo ngược của Diệp Triều Nhiên liền buông xuống, khóe miệng cũng treo lên nụ cười nhẹ.
Sở thích của Khương Tầm Mặc rất nhiều, nếu như thật sự dựa theo sở thích của cậu ấy đi mua quà, tự nhiên sẽ mua được rất nhiều món quà hợp ý. Nhưng Diệp Triều Nhiên muốn tặng món quà sinh nhật 18 tuổi đặc biệt một chút cho Khương Tầm Mặc, cho nên cậu đích thân đi học làm tượng người đất.
Từ ý tướng đến bắt đầu học nặn người đất, trước sau cậu đã tốn mất thời gian hai cái cuối tuần.
Có điều bây giờ xem ra, tốn chút thời gian này quả nhiên là đáng giá.
Hơn nữa cái Khương Tầm Mặc không biết là, trong phòng ngủ Diệp Triều Nhiên ở thành phố Nam, còn có một người đất bắt cặp với cái của Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên nặn hai người, một là bản thân cậu, một là Khương Tầm Mặc.
Cậu đem 'Khương Tầm Mặc' tặng cho Khương Tầm Mặc, cũng đợi tương lai sau này có một ngày, Khương Tầm Mặc có thể đem 'Khương Tầm Mặc' đổi với cậu.
.....
Người đến tiệc tối nhiều hơn so với tiệc trưa, Khương Tầm Mặc vẫn như cũ không chạy thoát việc bị Hạ Văn kéo đi chào hỏi.
Diệp Triều Nhiên cũng bị Đàm Tranh và Diệp Tông dẫn đi lộ mặt.
Vốn dĩ Diệp Tông và Đàm Tranh cũng muốn tổ chức cho Diệp Triều Nhiên một buổi tiệc, nhưng hai nghĩ sau khi suy nghĩ, tính Nhiên nhiên hay xấu hổ như vậy, đến lúc đó tổ chức tiệc riêng cho thằng bé, lỡ như đến lúc đó thằng bé xấu hổ như hôm nay thì sao?
Nghĩ đến người hôm nay đến tham gia tiệc thành niên của Khương Tầm Mặc cũng không ít, dẫn theo Diệp Triều Nhiên đi lộ mặt cũng rất thích hợp.
Trong giới thương nghiệp không có gió nào thổi không lọt, rất nhiều người không đến dự tiệc trưa, đã nghe nói chuyện nhà họ Diệp có thêm một đứa cháu.
Tối đến nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, không ít người kinh ngạc đồng thời có chút cảm thán.
"Xem ra nhà họ Diệp bây giờ đã có người thừa kế rồi."
"Còn không phải sao, trước đó tôi còn nghĩ đợi Diệp lão nghỉ hưu, vị trí trong công ty sẽ rơi vào tay người khác."
"Quả nhiên vẫn là người nhà mình yên tâm hơn."
"Nói ra thì, chỉ nhìn thấy cháu trai Diệp lão, Diệp Bùi đâu?"
"Không nghe thấy tin tức Diệp Bùi quay về, có điều cháu trai cũng đã về rồi, xem ra Diệp Bùi không bao lâu nữa cũng sẽ về."
"Vậy đến lúc đó bầu trời thành phố A lại sắp thay đổi rồi..."
Không ít người tán thành câu này, mọi người ồn ào gật đầu.
"Có điều nói đi phải nói lại, chái trai Diệp lão và ông ấy không giống nhau chút nào!"
"Quả thật, không giống là người nhà họ Diệp."
"Ấy, nghe mọi người nói như vậy, tôi sao lại cảm thấy hình như gặp đứa trẻ này ở đâu rồi nhỉ?"
"......"
Trần Dĩnh vẫn ngồi trên sô pha nghe các vị phu nhân giàu có bát quái, nghe thấy câu này, cô ta sửng sốt,, nhanh chóng ngước mắt nhình Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đang đứng bên cạnh Diệp Tông, Diệp Tông cười to, Diệp Triều Nhiên có chút xấu hổ quay đầu đi.
Cái quay đầu này của cậu vừa vặn để lộ độ cong sườn mặt đẹp trai của cậu, thiếu niên ngũ quan thanh tú, dường như là cảm nhận được ánh mắt của Trần Dĩnh, đột nhiên nhìn về hướng này.
Trần Dĩnh nhanh chóng cúi đầu, kinh hãi đồng thời trong lòng càng nghi hoặc.
Cô ta sao lại cảm thấy mình hình như là đã gặp Diệp Triều Nhiên ở đâu đó rồi?
Có điều bọn họ không phải nói Diệp Triều Nhiên trước đây luôn sống ở thành phố Nam sao?
Cô ta từ nhỏ ra đã ra nước ngoài nhưng chưa từng rời khỏi thành phố A, không thể nào gặp được Diệp Triều Nhiên.
Trần Ninh nhíu mày nghĩ nữa ngày, cũng không nghĩ được rốt cuộc là đã gặp Diệp Triều Nhiên lúc nào.
......
Bên kia, sau khi gặp vị trưởng bối cuối cùng, Diệp Tông và Đàm Tranh cuối cùng cũng để cho Diệp Triều Nhiên nghỉ ngơi.
"Mệt không?" Đàm Tranh kéo cánh tay Diệp Triều Nhiên, cười hỏi.
Diệp Triều Niên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói lời trái lương tâm: "Không mệt."
Đàm Tranh cười: "Bà biết cháu mệt, ông xem Nhiên Nhiên ngọt miệng quá, biết dỗ chúng ta vui vẻ."
Diệp Tông đưa tay ôm lấy vai Diệp Triều Nhiên, cười nói: "Không cần nói những lời này để dỗ chúng ta."
Diệp Triều Nhiên cũng chỉ có thể thành thật gật đầu: "Mệt sắp không đi nổi nữa rồi!"
Đàm Tranh và Diệp Tông nghe thấy giọng điệu này của cậu lập tức thấy buồn cười.
"Vậy đi ăn chút gì đó trước," Đàm Tranh nhìn về phía nhà họ Khương, "Tối nay khách khứa không ít, Hạ Văn có lẽ phải dẫn Tiểu Khương đi chào hỏi một lát nữa, bà nội dẫn con đi?"
Trong bữa tiệc Diệp Triều Nhiên cũng không quen biết được mấy người, Đàm Tranh muốn đi cùng cậu, cậu đương nhiên là vui vẻ rồi: "Vâng ạ."
Diệp Tông đi nửa đường bị mấy bạn tốt ngăn lại, nói Đàm Tranh và Diệp Triều Nhiên đi trước.
Đàm Tranh cũng không phải rất đói, nhưng vẫn đi cùng Diệp Triều Nhiên đi ăn chút gì đó.
Hai người vừa mới ăn không lâu, đã thấy Khương Tầm Mặc vội vàng đi về phía này.
"Ai da, Tiểu Khương sao lại kết thúc nhanh như vậy?' Đàm Tranh nhìn thấy cười hỏi.
Khương Tầm Mặc chào hỏi Đàm Tranh xong, mới nói: "Cháu thấy hai người qua đây, nghĩ cũng muốn qua đây tránh một chút."
Đàm Tranh vui vẻ, nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên: "....."
Nhìn cậu làm cái gì?!
Diệp Triều Nhiên cúi đầu ăn miếng bánh nhỏ trên đĩa, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Đàm Tranh.
"Vậy Tiểu Khương cháu ở cùng Nhiên Nhiên nhé, vừa vặn bà cũng ăn xong rồi, bà đi tìm mấy chị em nói chuyện một chút." Đàm Tranh nói xong không quan tâm đến ý kiến của hai người, lập tức đứng lên rời đi.
Diệp Triều Nhiên thấy ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể ngước mắt nhìn Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc cũng đối mắt với cậu.
Hai giây sau, hai người cùng dời tầm mắt đi.
"Cậu đói không?" Diệp Triều Nhiên mở miệng trước.
Khương Tầm Mặc nói: "Có chút, chủ yếu là đứng hơi lâu. Tớ muốn ăn gì đó, cậu còn muốn ăn gì không?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Tớ ăn no rồi."
Khương Tầm Mặc gọi phục vụ, gọi thêm vài món.
Diệp Triều Nhiên đã ăn no rồi, ngồi một bên đợi Khương Tầm Mặc.
Người ở bữa tiệc quá nhiều, phòng ăn cũng có người đến người đi. Hoặc là do Diệp Triều Nhiên quá nhạy cảm, cậu luôn cảm thấy hình như có người đang nhìn mình.
Loại cảm giác này không thoải mái, Diệp Triều Nhiên liền thuận theo ánh mắt đó nhìn sang.
Vừa nhìn, đã đối diện với điện thoại trong tay Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh sợ hãi chảy một tầng mồ hồi, cô ta lập tức rũ mắt, cố làm giả vẻ mình chỉ là đang chơi điện thoại, lại còn có ý làm vài động tác đáng yêu trước ống kính.
Diệp Triều Nhiên nhíu mày.
Là cậu nhìn nhầm rồi sao?
Khương Tầm Mặc dùng dư quang chú ý đến vẻ mặt của Diệp Triều Nhiên, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Triều Nhiên mím môi, nói: "Không có gì, hẳn là nhầm lẫn thôi?"
Khương Tầm Mặc cũng thuận theo ánh mắt của cậu nhìn qua, vừa nhìn đã thấy Trần Dĩnh, sắc mặt hắn khẽ biến.
"Cậu đợi một chút." Khương Tầm Mặc đứng lên, bước nhanh qua chỗ Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh nhìn thấy Khương Tầm Mặc qua đây, trong lòng vừa sợ vừa vui, nhưng còn chưa đợi cô ta đoán ra ý Khương Tầm Mặc qua đây, đã nghe Khương Tầm Mặc lạnh lùng hỏi: "Cô đang chụp trộm?"
Giống như là có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, dội cho trái tim Trần Dĩnh lạnh đi phân nửa.
"Không, không có." Trần Dĩnh cắn môi nói.
Trên mặt Khương Tầm Mặc không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt sắc bén rơi trên người Trần Dĩnh một lúc lâu không rời đi.
Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Tôi đã có người mình thích rồi, tôi không hy vọng lại bị làm phiền, hy vọng cô tôn trọng tôi, cũng tôn trọng người tôi thích."
Nói xong câu này, Khương Tầm Mặc xoay người bỏ đi.
Trần Dĩnh tức đến mặt trắng bệch, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Khương Tầm Mặc, trong mắt lướt qua một tia không cam tâm, lại lưu ý đến Diệp Triều Nhiên ngồi trên bàn ăn, trong mắt cô ta từ không cam lòng lại biến thành đố kỵ ngập trời.
Một tên con trai!
Chỉ vì một tên con trai, Khương Tầm Mặc lại hung dữ với mình như vậy?!
Trần Dĩnh chưa từng chịu ấm ức như vậy, trong mắt lập tức dâng lên một tầng nước mắt.
Diệp Triều Nhiên nhìn một màn này vào trong mắt, kinh ngạc hỏi: "Nữ sinh đó...."
"Không cần quan tâm đến cô ta." Giọng nói của Khương Tầm Mặc mang theo một tia chán ghét rất rõ ràng.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt.
Khương Tầm Mặc xưa nay luôn cho người khác một cảm giác ôn nhuận lễ phép, cho dù là người cậu ấy không thích, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì không có tính người, Khương Tầm Mặc vẫn sẽ nguyện ý duy trì vẻ ngoài hòa nhã.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Triều Nhiên nhìn thấy lời nói của cậu ấy mang theo sự chán ghét rõ ràng như vậy.
"Cô ta....đã làm ra chuyện gì quá đáng sao?" Diệp Triều Nhiên không nhịn được hỏi.
Khương Tầm Mặc vốn dĩ không muốn nói, lại không muốn giấu Diệp Triều Nhiên, hạ giọng nói: "Nhà cô ta và nhà tớ có lui tới hợp tác làm ăn, lúc nhỏ cô ta thường đến nhà tớ chơi, vẫn luôn đi theo sau tớ nói thích tớ, tớ đã từ chối cô ta rất nhiều lần, cũng đã tỏ ra rất rõ ràng hai người bọn tớ chỉ có thể làm bạn."
Diệp Triều Nhiên càng nghi hoặc, nếu như chỉ là tỏ tình thất bại, Khương Tầm Mặc cũng không nên có thái độ như vậy.
Quả nhiên, Khương Tầm Mặc nói tiếp: "Kết quả cũng không biết có một lần không biết cô ta phát điên cái gì, nhân lúc tớ không có ở đó, lén lút đi vào phòng tớ, còn định trộm của tớ..." cái này hơi khó mở miệng, Khương Tầm Mặc hít một hơi thật sâu mới nói, "Trộm quần áo của tớ...quả thật là như một tên biến thái vậy!"
Diệp Triều Nhiên hoảng sợ mà trừng to mắt: "Quần áo? Cái cậu từng mặc rồi?"
Sắc mặt Khương Tầm Mặc khó coi, nặng nề gật đầu.
Bắt đầu từ đó trở đi, hắn cũng không muốn gặp lại Trần Dĩnh nữa. Nhưng cố tình ngại Trần Dĩnh là con gái, nếu như đem chuyện này nói ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của cô ta, cho nên Khương Tầm Mặc không nói với ai, bao gồm cả Hạ Văn và Khương Quân.
Diệp Triều Nhiên đắm chìm trong kinh ngạc, hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần.
"Vậy cô ta chắc chưa trộm được đúng không?"
"Bị tớ bắt ngay tại trận, sau đó tớ cho người xử lý toàn quần áo có trong tủ quần áo." Khương Tầm Mặc mỗi lần nhớ lại chuyện này, sắc mặt cũng rất khó coi.
Diệp Triều Nhiên không nhịn được vươn tay ra, trấn an vỗ vỗ lưng Khương Tầm Mặc.
Gặp phải một người theo đuổi thế này, Khương Tầm Mặc còn thật là....
Ánh mắt Diệp Triều Nhiên nhìn Khương Tầm Mặc không khỏi có thêm vài phần đồng tình.
Nhưng ánh mắt này, rơi vào mắt Trần Dĩnh, lại thành trở thành ánh mắt khác.
Vẻ mặt cô ta dần dần trở nên vặn vẹo, lửa giận trong lòng càng tăng cao.
Đây vẫn còn đang ở phòng ăn!
Hai người họ ngồi cạnh nhau thì thôi đi, cơ thể đã sắp dán lên nhau rồi!
Có ghê tởm không?!
Trần Dĩnh càng nhìn càng suy sụp, đồng thời cũng không nhìn được gửi tin nhắn tìm bạn mình, gửi tấm ảnh vừa chụp trộm sang.
[Giúp tớ điều tra người này là ai.]Bạn cô ta gần như là trả lời ngay:
[Đm, đây không phải là Phương Yến sao? Cậu ta tại sao lại ngồi cùng Khương Tầm Mặc?]Trần Dĩnh nhìn chằm chằm điện thoại, hai mắt trừng đến đỏ lên:
[Phương Yến? Phương Yến nào?]Bạn cô ta trả lời:
[Phương Yến nhà họ Phương, chính là Phương Yến cái người không thường ra ngoài, nói là có bệnh tim đó!]Bệnh tim?
Trần Dĩnh nhìn Diệp Triều Nhiên, không giống, Diệp Triều Nhiên nào có giống như bị bệnh tim?
Chẳng lẽ là...
Cùng lúc đó, bạn cô ta gửi tin nhắn đến: [
Anh trai song sinh của Phương Yến?]Trần Dĩnh cười lạnh.
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
Trần Dĩnh cũng bị out nhanh thôi, không cần quá lo lắng.