Nghe Diệp Tông nói những lời này, cảnh sát phụ trách vụ án âm thầm thở dài trong lòng.
Bọn họ xử lý qua rất nhiều sự cố như vậy rồi, cũng thường có gia quyến không nguyện ý tin vài kết quả điều tra, đối với chuyện này cảnh sát có kinh nghiệm phong phú.
Cảnh sát cái gì cũng không nói, chỉ dẫn Diệp Tông đến phòng làm việc bên cạnh trước, rót cho ông một ly nước ấm, để cho ông bình ổn cảm xúc.
Diệp Tông không uống nước, ngồi trên ghế, lặp đi lặp lại những lời mình vừa nói khi nãy.
Không phải là ngoài ý muốn, chắc chắn là có ẩn tình.
Con trai mình, Diệp Tông hiểu rất rõ.
Tống Nhã và Diệp Bùi đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, chắc chắn là có chuyện gì đó. Diệp Bùi là người cẩn thận như vậy, càng không thể vượt quá tốc độ vượt đèn đỏ.
Trong chuyện này, chắc chắn là có chuyện gì mà Diệp Tông không biết.
Diệp Tông cần một chân tướng.
Cảnh sát nhìn thấy như vậy chỉ có thể cho người đi lấy kết quả bọn họ sớm đã điều tra ra, đặt trước mặt Diệp Tông.
Ngay khi nhận được báo cảnh sát, cảnh sát đã lấy camera hành trình của hai chiếc xe và camera giám sát hữu ích trên đoạn đường đó.
Camera hành trình và camera giám sát toàn bộ bày trước mặt Diệp Tông, đây chính là chân tướng mà cảnh sát điền tra được.
Còn về nghi ngờ của Diệp Tông, cảnh sát lấy ra nhật lý cuộc gọi của Diệp Bùi và Tống Nhã, cuộc gọi cuối cùng của Tống Nhã, là gọi cho Diệp Bùi, mà người Diệp Bùi gọi cuối cùng, là gọi cho một người tên Phương Kỳ Sơn.
Diệp Tông lẩm bẩm: "Phương Kỳ Sơn?"
Tên này có chút quen tai.
Cảnh sát giải thích: "Chúng tôi đã tìm vị tiên sinh đó nói chuyện rồi, anh ta nói một ngày trước gọi điện cho Diệp Bùi, là vì con nuôi của Diệp Bùi, Diệp Triều Nhiên hôm đó sức khỏe đột nhiên có vấn đề, cho nên mới gọi điện cho bọn họ, hy vọng Diệp Bùi và Tống Nhã có thể đến thành phố A thăm đứa trẻ."
"Đối với chuyện ngoài ý muốn bình thường, anh ta cũng rất xin lỗi, Phương tiên sinh vốn dĩ còn muốn gặp mặt ông, nhưng hôm nay nhà anh ta còn có chuyện phải xử lý, không thể không rời đi trước."
Diệp Tông khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Cảnh sát do dự một chút mới mở miệng: "Nhà bọn họ có một đứa trẻ qua đời."
Sắc mặt Diệp Tông lập tức thay đổi: "Diệp Triều Nhiên?"
"Vậy thì không phải, nghe Phương tiên sinh nói, là một đứa trẻ luôn nuôi dưỡng bên cạnh, tên..." cảnh sát lật bản ghi chép, "tên Phương Yến."
Diệp Tông không nói gì.
Cảnh sát nói tiếp: "Theo như chúng tôi điều tra, Phương Yến từ nhỏ đã có bệnh tim..."
........
Từ đồn cảnh sát đi ra, đã là 12 giờ đêm.
Tài xế vẫn luôn đợi ở cửa, nhìn thấy Diệp Tông đi ra, nhanh chóng bước lên: "Diệp đổng...."
"Đến công ty."
Giọng nói Diệp Tông đã vô cùng khàn rồi, sau khi lên xe, ông dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt.
Tất cả những gì trải qua vào chiều hôm nay, giống như một giấc mơ vậy, mắt Diệp Tông sưng vù, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, ông cảm thấy, chỉ cần đợi mình tỉnh ngủ, cơn ác mộng này cũng sẽ không còn.
Nhưng đến khi sắc trời ngày hôm sau sáng lên, giấc mơ này còn chưa kết thúc.
Hôm qua cảnh sát để Diệp Tông ký tên lên kết quả điều tra, Diệp Tông từ chối.
Sáng hôm nay, Cảnh sát lại gọi điện đến.
Diệp Tông nhớ số điện thoại của cảnh sát, lần này dứt khoát không nghe điện thoại.
Ông đứng ở trong phòng làm việc, nhìn dòng xe tấp nập dưới lầu, thần sắc hoảng hốt.
Đến trưa Đàm Tranh gọi điện đến, hỏi Diệp Tông lúc nào về nhà, nhà bếp hôm nay nấu món canh mà Diệp Tông thích ăn nhất, Đàm Tranh nói Diệp Tông trưa phải về nhà.
Diệp Tông lúc này mới từ trạng thái mơ màng lấy lại tinh thần.
Cúp điện thoại xong, trong đầu Diệp Tông chỉ có một suy nghĩ ---- chuyện này tuyệt đối không thể để cho Đàm Tranh biết được!
Diệp Bùi tắm rửa thay quần áo ở phòng tắm nhỏ trong phòng làm việc, tính về nhà ngay, nhưng vừa đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký lại kinh ngạc gọi ông: "Diệp đổng, ông, tóc của ông!"
Thư ký rõ ràng là bị dọa, âm điệu có hơi cao.
Diệp Tông ý thức được điều gì đó, nhanh chóng quay lại phòng làm việc.
Bên ngoài phòng tắm có một cái gương, Diệp Tông nhìn mình trong gương, tóc bạc trắng trong một đêm.
Diệp Tông đứng sửng sốt ở đó một lúc lâu.
Đến khi thứ ký gõ cửa, ông mới lấy lại tinh thần.
"Gọi cho..." Diệp Tông nhíu mày, "Bỏ đi, tôi tự đi."
Không thể tìm nhà tạo mẫu tóc Đàm Tranh luôn dùng, nhà tạo mẫu nhìn thấy một đầu tóc bạc trắng của mình, chắc chắn sẽ nói cho Đàm Tranh.
Diệp Tông tính xuống lầu xong, để tài xế đi tìm một hiệu cắt tóc, để ông nhuộm tóc.
Thư ký hôm qua đã nhìn ra sự khác thường của Diệp Tông, hôm nay ông lại bạc trắng cả đầu, trong lòng rất lo lắng, vội vàng gọi ông: "Diệp đổng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Thư ký sau khi tốt nghiệp đã vào tập đoàn Diệp thị, đi theo Diệp Tông hơn 20 năm, trong mắt anh ta, Diệp Tông không chỉ là cấp trên của anh ta, còn là người anh ta tôn kính, cảm kích nhất.
Tuổi Diệp Tông chỉ mới hơn 60, hôm qua vẫn là một ông lão rất có tinh thần, đầu mặc dù có vài sợ tóc bạc, nhưng tuyệt đối không phải là bộ dạng bạc trắng đầu như hôm nay!
Cả sáng nay thư ký luôn quan sát Diệp Tông, anh ta phát hiện Diệp Tông cứ đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả một buổi sáng cũng không nhúc nhích.
Rất nhiều sự khác thường cộng lại với nhau, thư ký làm sao có thể không lo lắng?
Nghe thấy lời của thư ký, Diệp Tông dừng bước chân, nhưng ông lại không giải thích gì nhiều, chỉ nói: "Nhân viên nào vừa nãy nhìn thấy tóc của tôi cậu nói chuyện riêng một chút, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài."
"Diệp đổng!" Thư ký lập tức cho chút sốt ruột.
Diệp Tông: "Tôi về nhà trước, không cần lo lắng."
Nhìn bóng lưng Diệp Tông, thư ký càng nhíu chặt mày hơn.
Anh ta sao có thể không lo lắng?
Nhưng Diệp Tông đã nói như vậy rồi, thư ký cũng không còn cách khác, chỉ có thể làm theo những gì Diệp Tông nói.
Diệp Tông ngồi ở salon tóc 2 tiếng đồng hồ, mới nhuộm xong tóc.
Vừa về nhà, còn chưa đợi Đàm Tranh mở miệng, Diệp Tông đã lộ ra nụ cười xán lạn, đắc ý nói với Đàm Tranh: "Thế nào? Tóc mới của tôi có đẹp trai không?"
Từ xa Đàm Tranh đã nhìn ngử thấy mùi tóc nhuộm rẻ tiền trên người Diệp Tông, bà hơi nhíu mày nói: "Sao ông lại nghĩ đến đi nhuộm tóc, nhuộm ở đâu?"
Diệp Tông cười: "Chính là salon của gần công ty chúng ta, tối qua tôi tăng ca xong, đột nhiên phát hiện đầu mình có thêm tóc bạc, có hơi khó coi, nên đã đi nhuộm tóc," quan sát vẻ mặt của Đàm Tranh, nhìn thấy bà không phát hiện ra khác thường, Diệp Tông mới âm thẩm thở phào, hỏi tiếp: "Thế nào, có đẹp không?"
Đàm Tranh lườm ông một cái: "Ông đã cả bó tuổi rồi, ông nhuộm tóc còn định so sánh với những người hai mấy tuổi sao?"
Diệp Tông cười cười, không nói gì nữa.
"Ăn cơm thôi." Đàm Tranh đi vào bếp.
Diệp Tông đi theo.
Đàm Tranh đưa cho ông một bát canh, nhìn ông uống xong, mới để người làm bưng thức ăn lên.
Bữa trưa hôm nay rất phong phú, còn có mấy món bình thường khi đón tết mới có, Diệp Tông kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngày quan trọng gì sao? Sao lại chuẩn bị..."
"Thấy hôm qua ông tăng ca vất vả," Đàm Tranh bất đắc dĩ nhìn ông, "Nếu không ông cảm thấy thế nào?"
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Tông cứng đờ trong giây lát, rất nhanh đã tự nhiên lại, cười nói: "Tôi cũng không nói cái gì, chỉ là nhìn bà một chút."
Đàm Tranh không nói gì nhiều: "Ăn cơm đi."
Diệp Tông gật đầu.
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Tông không, bữa cơm hôm nay, cho dù là ông hay Đàm Tranh, đều không nói lời nào.
Có vài lần ông chủ động nói chuyện, nhưng còn chưa nói được vài câu, đã bị Đàm Tranh ngắt lời, vấn đề lại quay về ăn cơm.
Diệp Tông chỉ có thể căng da đầu tiếp tục ăn cơm.
Ông thực ra không có tâm trạng ăn cơm, cơm đưa vào miệng như là nhai sáp, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng.
Nhưng vì để Đàm Tranh không phát hiện ra khác thường, Diệp Tông vẫn không thể không vừa ăn vừa khen ngon.
Đàm Trang nghe thấy chỉ cười cười, không có phụ họa.
Một bữa cơm, hai người ăn hết nửa tiếng đồng hồ.
Đàm Tranh sớm đã đặt đũa xuống, Diệp Tông thực ra cũng muốn đặt xuống, nhưng nghĩ đến bình thường mình ăn nhiều hơn Đàm Tranh, lại nhét thêm vào miệng.
Người làm rất nhanh đã dọn bàn ăn, Diệp Tông và Đàm Tranh qua lại phòng khách.
Đàm Tranh ngồi trên ghế sô pha, Diệp Tông lúc này không muốn ở riêng với Đàm Tranh lắm, đang muốn tìm cớ lên thư phòng, đã nghe Đàm Tranh nói: "Tối qua cũng không biết tại sao, cả tối tôi ngủ không ngơn."
Diệp Tông nhướng mày, ông lập tức ngồi xuống bên cạnh Đàm Tranh, hỏi: "Là có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đàm Trang mím môi, một lúc sau mới nói: "Tối qua tôi mớ thấy Diệp Bùi."
Hô hấp Diệp Tông hơi ngừng lại.
Dường như qua mấy giây sau, ông mới làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Ồ, trước đây bà không phải là thường mơ thấy sao? Lần này lại mơ thế gì?"
Lời nói tiếp theo của Đàm Tranh, làm cho Diệp Tông như rơi vào hầm băng...
"Tôi mơ thấy nó chết rồi, cùng Tiểu Nhã gặp tai nạn chết rồi."