Phương Kỳ Sơn nhìn Phương lão gia tử, không hiểu sao Phương lão gia tử lại hỏi chuyện này: "Phải, là một công ty nhỏ, con đã cho người điều tra, hắn hình như là chỉ có một đối tác, cả công ty thêm cả Diệp Bùi, cũng không đến 10 người."
Phương lão gia tử hỏi: "Công ty kinh doanh cái gì?"
Phương Kỳ Sơn đưa tay xoa xoa đầu: "Hình như là quản lý tài chính?"
Khi Phương Kỳ Sơn biết Diệp Bùi mở một công ty nhỏ, cũng không đi tìm hiểu nữa.
Dù sao so với gia nghiệp nhà bọn họ, cái công ty của Diệp Bùi quả thật là không đáng để nhìn, Phương Kỳ Sơn căn bản không để vào mắt.
Phương lão gia từ suy tư gật gật đầu.
Phương Kỳ Sơn nhìn sắc mặt ba mình, không nhịn được hỏi: "Ba, ba hỏi con cái này làm gì?"
Phương lão gia tử đứng lên, cầm bức ảnh cả nhà trên bàn lên, nhìn Phương Yến đứng bên cạnh mình, sắc mặt ông mới hòa hoãn hỏi ngược lại: "Con cảm thấy thế nào?"
Phương Kỳ Sơn nghĩ một lúc, nhíu mày nói: "Ba không phải là muốn đầu tư cho công ty bọn họ chứ?"
Chuyện trước đó ông ta làm, cũng coi như hoàn hoàn xé rách mặt với nhà họ Phương, hiện giờ Phương lão gia tử đi tìm người, quả thật là phải tỏ lòng.
Chỉ là lần đầu tư này, có phải là cho bọn họ mặt mũi quá rồi không?
Lại nghĩ đến công ty của ông ta cũng không có được đầu tư của Phương lão gia tử, lập tức xụ mặt xuống.
Phương lão gia tử nhìn rõ suy nghĩ của Phương Kỳ Sơn, ông âm thầm lắc đầu, lại thở dài.
Đứa con trai này của ông, thật sự bị ông nuôi thành phế vật!
Nếu như Thịnh Thịnh ở đây, chắc chắn sẽ lập tức hiểu được ý của ông.
Chỉ là chuyện này rốt cuộc có hơi thiếu đạo đức, nói không chừng còn bị trời phạt.
Phương lão gia tử không nhẫn tâm để tay người cầm quyền tương lai nhà họ Phương nhiễn bẩn, cho nên tất cả tội nghiệp đều để cho ông lão như ông đến gánh vác đi!
......
Thời gian một ngày, Diệp Triều Nhiên hoàn toàn thích ứng với cuộc sống học sinh cấp 3.
Nhà họ Diệp cách Nhất Trung rất gần, mỗi ngày Diệp Triều Nhiên chỉ cần tống 10 phút đi bộ đã có thể đến được trường học.
Ăn sáng xong, Diệp Triều Nhiên mới thong thả đi đến trường học.
Cho dù cậu đi có chậm đến đâu, đến cậu đến lớp thì thời gian vẫn còn sớm, cách thời gian vào tiết một còn gần 20 phút nữa, lớp học cũng chỉ thưa thớt có vài người.
Xa xa, Diệp Triều Nhiên nhìn thấy Khương Tầm Mặc đang nằm bò trên bàn ngủ.
Nghĩ đến chai nước ép chanh hôm nay, Diệp Triều Nhiên đột nhiên thấy có hơi mất tự nhiên, cậu cũng không muốn làm phiền đến Khương Tầm Mặc, chân tay nhẹ nhàng, lại không nghĩ một chút động tĩnh đã làm kinh động đến Khương Tầm Mặc, thiếu niên bò lên bàn đột nhiên ngẩng đầu dậy.
Tóc trước trán của Khương Triều Mặc bị cậu ấy ngủ đến rối tung rối mù, đôi mắt thâm sâu toàn là ủ rũ vì bị quấy nhiễu giấc mộng đẹp, chính là giống như chú chó con đang ngủ ngon bị chủ nhân kéo ra khỏi giường, không hề có chút lực công kích nào.
Diệp Triều Nhiên cũng không biết bản thân tại sao lại nghĩ như vậy, cậu chớp chớp mắt, ném những suy nghĩ trong đầu ra sau đầu mới nói: "Chào buổi sáng, hôm qua..."
Lúc nhất thời, còn thật không biết sắp xếp ngôn ngữ thế nào, Diệp Triều Nhiên bị kẹt lại một lúc lâu.
Khương Tầm Tầm lại không hề có kiên nhẫn đợi Diệp Triều Nhiên nói xong, đưa tay mò dưới bàn một lúc, mò được một túi âm ấm, anh nhìn cũng không nhìn, cầm lấy dặt lên bàn Diệp Triều Nhiên.
"Cho cậu."
Khương Tầm Mặc xưa nay là người có qua có lại.
Buổi chiều hôm qua anh vội vàng đi chơi game, cũng không có trả lễ cho Diệp Triều Nhiên, vì thế sáng sớm hôm nay dứt khoát mang cho Diệp Triều Nhiên chai sữa bò nóng.
Diệp Triều Nhiên nhìn sữa bò trên bàn mình, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nghi hoặc hỏi: "Đây, là cho tớ?". Truyện Trọng Sinh
Khương Tầm Mặc lười biếng gật gật đầu.
Như vậy anh cũng không nợ đồ Diệp Triều Nhiên, sau từ chối theo đuổi của Diệp Triều Nhiên, cũng mới có tự tin hơn.
Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm sữa bò trên bàn hồi lâu, mới chợt tỉnh ngộ hỏi: "Cậu có phải là vì chai nước ép chanh hôm qua..."
Khương Tầm Mặc nói: "Ừm."
Quả nhiên bị hiểu lầm rồi.
Diệp Triều Nhiên lập tức giải thích: "Không phải, hôm qua là vì cô Vương tìm cậu, cho nên tớ mới đi tìm cậu, nhưng tớ..."
"Cậu không cần phải giải thích," Khương Tầm Mặc ngáp một cái, lại bò ra bàn, "Tớ hiểu."
Diệp Triều Nhiên: "......"
Cậu hiểu cái gì mà hiểu?
Cậu cứ như vậy mà hiểu tớ à?
"Không phải, cậu thật sự hiểu nhầm rồi." Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình phải giải thích thật rõ ràng, nói rõ chuyện ngày hôm qua với Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc lại ngáp một cái, có hơi qua loa có lệ gật gật đầu.
Cái ly do này còn rất hợp lý.
Có điều hắn cũng lười phản bác, Diệp Triều Nhiên muốn tìm cho mình bậc thang để xuống, hắn hiểu được.
Diệp Triều Nhiên không biết Khương Tầm Mặc nghĩ gì, thấy Khương Tầm Mặc gật đầu, cho rằng cậu ấy tin lời mình nói, liền thở phào, lại hỏi: "Thế, thế chai nước ép chanh kia?"
Khương Tầm Mặc: "Tớ uống rồi."
Diệp Triều Nhiên: "Hả?"
Khương Tầm Mặc chớp chớp mắt.
Cũng không phải hắn cố ý muốn uống chai nước ép chanh của Diệp Triều Nhiên, chỉ là hôm qua lúc hắn đi chơi game nhất thời kích động, bên cạnh có chai nước, hắn lập tức cầm lên uống.
Hắn thật sự không ngờ, chai nước ép chanh đó Diệp Triều Nhiên đã uống rồi.
"Hôn môi gián tiếp" bốn chữ này hiện lên trong đầu, Khương Tầm Mặc theo bản năng nhíu mày lại.
Hắn cố nén cơn buồn ngủ nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên còn chấn kinh hơn cả hắn, gương mặt trắng nõn có thêm một tầng hồng phớt, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Khương Tầm Mặc vốn dĩ còn cảm thấy có hơi khó tiếp nhận, nhưng hìn thấy gương mặt này của Diệp Triều Nhiên xong, trong lòng hắn không còn mất tự nhiên nữa.
Cùng Diệp Triều Nhiên uống một chai nước ép chanh, hình như cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Bởi vì cơn buồn ngủ lại ập đến, Khương Tầm Mặc lại ngáp tiếp, lông mi như dính hơi ẩm rủ xuống, hắn cũng không kháng lại được cơn buồn ngủ, cũng không để ý đến gương mặt Diệp Triều Nhiên vẫn kinh ngạc như cũ, lập tức bò lên bàn ngủ tiếp.
So với Khương Tầm Mặc thản nhiên, Diệp Triều Nhiên càng mất tự nhiên hơn.
Cả một ngày, cậu nhìn sữa bò trên bàn cậu, trên mặt có hơi nóng.
Tiếp theo mấy ngày sau đó, Diệp Triều Nhiên có hơi mất tự nhiên khi đối diện với Khương Tầm Mặc.
Thời gian thoáng qua đã đến thứ 6.
Mỗi khi đến thứ 6, học sinh không rõ nguyên nhân đều trở nên vô cùng phấn kích.
Đến Khương Tầm Mặc bình thường nằm bò trên bàn ngủ, cũng khó có được lúc không ngủ, mà ngồi dưới hàng cuối chơi điện thoại.
Tiết học của lớp 1 là tiết tự học, Diệp Triều Nhiên bày ra trước mặt một tờ bài thi, cậu đang kiểm tra câu làm sai, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cậu.
Diệp Triều Nhiên cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Nghiêu đang đứng ngoài cửa lớp.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, cả lớp học gần như là bạn nào cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hóng hớt di chuyển giữa hai người.
Cố Nghiêu mặc bộ đồng phục sạch sẽ, đeo gọng kính vàng, dáng vẻ đẹp trai ôn nhã ôn nhu, thật không hổ là giáo thảo của Nhất Trung, làm người ta không thể rời mắt.
Chỉ có Diệp Triều Nhiên, lập tức nhíu mày lại, trong mắt lướt qua một tia chán ghét.
"Có tiện ra ngoài một chút không?" Ánh mắt Cố Nghiêu sáng quắc nhìn Diệp Triều Nhiên.
Sau khi trọng sinh, Diệp Triều Nhiên đã tốn một chút thời gian mới thích ứng được với cuộc sống. Cậu thật sự căn bản không muốn gặp lại Cố Nghiêu, nhưng nghĩ đến lời đồn mấy ngày nay trong lớp, Diệp Triều Nhiên cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này, Diệp Triều Nhiên đứng lên, ra khỏi lớp học.
Sau khi hai người rời đi, âm thanh hóng hớt trong lớp không còn đè nén nữa.
"Cố Nghiêu lại đến tìm Diệp Triều Nhiên!"
"Có chuyện gì vậy? Không phải nói Diệp Triều Nhiên không thích Cố Nghiêu sao?"
Chuyện hôm đó xảy ra ở san bóng rổ, bọn họ đều tận mắt chứng kiến.
Nghĩ đến đương sự còn lại đang còn ở trong lớp học, bạn học kiếu kỳ không nhịn được lén lút nhìn Khương Tầm Mặc ở cuối lớp.
Phó Tân vẻ mặt chả hiểu ra sao, cậu ta không nhìn trộm, mà quang minh chính đại xoay người lại nhìn, còn hóng hớt hỏi một câu: "Anh Mặc, anh không phải nói là..."
Khương Tầm Mặc nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, sau đó ném điện thoại xuống, đứng lên đi ra ngoài.
Anh vừa đi, cả lớp lập tức ồn xôn xao.
Bọn họ thật sự không thể ra ngoài xem sao?!
Tu la tràng đó!
Nghĩ đến cũng rất kích động!
.....
Trọng sinh một lần, thái độ của Diệp Triều Nhiên hiển nhiên đã có chuyển biến.
Tất cả những người mang lại thương hại cho cậu, cậu sẽ không muốn nhìn thêm một chút nào.
Diệp Triều Nhiên kiếp trước, chỉ thích một người, người đó là Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu thời đi học, thành tích tốt lại đẹp trai, đối đãi với người khác lại vừa lịch lãm vừa có lễ phép, gần như đáp ứng tất cả những ảo tưởng tốt đẹp về tình yêu.
Sau khi ý thức được mình thích Cố Nghiêu, Diệp Triều Nhiên lập tức theo đuổi Cố Nghiêu. Chỉ là cậu theo đuổi Cố Nghiêu nửa năm, cũng không làm cho Cố Nghiêu nhìn cậu lấy một lần.
Đến khi Diệp Triều Nhiên bị nhà họ Phương đón đi, Cố Nghiêu cũng không đồng ý ở bên cậu, Diệp Triều Nhiên khó trách thất vọng.
Sau khi về nhà họ Phương, Diệp Triều Nhiên dưới sự khống chế của Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, cắt đứt liên lạc với đại đa số bạn học cấp ba, trong đó đương nhiên bao gồm Cố Nghiêu,
Chính vào lúc cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Cố Nghiêu, trong một lần yến hội nhà họ Phương, Diệp Triều Nhiên nhìn thấy Cố Nghiêu.
Thiếu niên mặc bộ lễ phục màu đen, còn đẹp trai hơn so với lúcDiệp Triều Nhiên nhìn thấy ở trường học.
Mà lần này, Cố Nghiêu cuối cùng cũng chú ý đến Diệp Triều Nhiên.
Hai người đứng cạnh nhau nói chuyện cũ, Diệp Triều Nhiên lại rung động một lần nữa.
Cậu lấy hết dũng cảm, hỏi Cố Nghiêu có thể cho cậu một cơ hội không.
Làm cho Diệp Triều Nhiên bất ngờ là, Cố Nghiêu thế mà lại đồng ý.
Diệp Triều Nhiên rất vui mừng, đó là ngày cậu vui nhất từ khi trờ về nhà họ Phương.
Cho dù sau khi ở bên nhau, hai người cũng không thể gặp nhau hàng ngày, nhưng Diệp Triều Nhiên vẫn chia sẻ tâm sự mỗi ngày của mình với Cố Nghiêu.
Diệp Triều Nhiên còn tưởng rằng mình có được một tình yêu cuồng nhiệt, lại không nghĩ cậu lại rơi vào một âm mưu.
Sau khi về nhà họ Phương, Diệp Triều Nhiên vì ban đầu không thích ứng được, cho nên làm lỡ nửa năm học, cậu lưu ban một năm.
Lúc này cậu vừa tròn 19 tuổi, cuộc phẫu thuật nhà họ Phương đã chuẩn bị 3 năm cuối cùng cũng có thể bắt đầu được rồi.
Cho dù nhà họ Phương làm việc rất cẩn trọng, nhưng dù sao cũng là phẫu thuật đổi tim.
Trước khi phẫu thuật còn phải làm mấy lần kiểm tra, Diệp Triều Nhiên sau khi kiểm tra hết lần này đến lần khác, cậu cuối cùng cũng cảm thấy khác thường.
Diệp Triều Nhiên ban đầu căn bản không dám tin vào phán đoán của mình, bởi vì cái suy luận này quá đáng sợ, Diệp Triều Nhiên chậm chạp không muốn tin tưởng, lại không tìm được người nói chuyện, cậu chỉ có thể tìm Cố Nghiêu.
Nhưng Cố Nghiêu nói thế nào?
Hắn nói:
"Những chuyện này đều là do em suy nghĩ linh tinh."
"Em nghĩ xem, tình huống sức khỏe bây giờ của Yến Yến không tốt, cha mẹ em rất lo lắng cho em ấy, khó tránh được cũng lo lắng cho em như Yến Yến."
"Cho em làm nhiều kiểm tra như vậy, đều xuất phát yêu thương em."
Diệp Triều Nhiên không tin vào suy nghĩ hoang đường của mình, nên càng tin vào lời Cố Nghiêu.
Đúng vây, nhất định vì người nhà yêu thương cậu nên mới cho cậu làm nhiều kiểm tra như vậy. Diệp Triều Nhiên kiên định không nghi ngờ.
Cậu làm sao biết, sau cuộc điện thoại cậu gọi cho Cố Nghiêu, Cố Nghiêu đã nói hết không sót một từ cho Phương Kỳ Sơn.
Vì thế cuộc phẫu thuật nửa năm sau mới bắt đầu, đã đến trước hơn dự kiến.
Lúc Diệp Triều Nhiên bị Cố Nghiêu ấn ngã mới biết, thì ra người Cố Nghiêu thích không phải cậu.
Người Cố Nghiêu thích, vẫn luôn là Phương Yến, bản thân chỉ là một thế thân đáng thương kia.
Tất cả những gì hắn làm, đều là vì ổn định Diệp Triều Nhiên, không để cơ thể có trái tim sống như cậu trốn đi trước mặt mọi người.
Hồi ức kết thúc, Diệp Triều Nhiên năng mắt nhìn Cố Nghiêu trước mặt.
Cố Nghiêu chú ý đến ánh mắt của Diệp Triều Nhiên, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại rất rụt rè, hắn mím mím môi mới nói: "Lần thi đấu toán học lần này mang tính toàn quốc, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật tốt, không cần vì thích tôi mà từ chối thành đồng đội với tôi..."
Diệp Triều Nhiên nghe đến đây thực sự không nhịn được nữa, cười nhạo một tiếng.
"Ai nói với cậu là tôi thích cậu?" Diệp Triều Nhiên lạnh lùng nói, không hề mang theo chút hơi ấm nào.
Vẻ mặt Cố Nghiêu cứng đờ: "Cậu có ý gì..."
Diệp Triều Nhiên đột nhiên nâng mắt, lông mày của cậu rất đẹp, khi nhìn vào mắt người khác luôn làm cho người ta vẻ đẹp sắc bén, đôi môi xinh đẹp cong lên một nụ cười châm chọc: "Tôi thích cậu...cái rắm."