“Sao ngươi lại nhìn ra Vương Nhị có vấn đề?” Đợi Khương Lãng rời đi, Mộ Hàm Chương đến cạnh Cảnh Thiều hỏi, đang yên đang lành vậy sao lại nhớ tới một tên thư kí sổ sách chứ.
Cảnh Thiều vươn tay ôm chặt người vào trong ngực, một tay ôm thắt lưng y, một tay cầm bút viết thư bình an cho phụ hoàng, “Hôm nay ta thấy ánh mắt gian xảo của hắn liền đem lòng nghi ngờ.” Cảnh Thiều thuận tiện bịa chuyện, kì thật hắn căn bản chẳng phát hiện ra chuyện Vương Nhị, đường đường là Thành Vương hắn sẽ không thừa nhận mình làm ra chuyện này là vì tên khốn kiếp đó dám mơ tưởng Vương phi nhà hắn!
Thân thể trong lòng mang theo hương thuốc nhàn nhạt, lúc đầu Cảnh Thiều chẳng thích hương vị này tí nào, nhưng mà ở trên người Vương phi nhà mình xen lẫn với khí tức của y lại dễ chịu ngoài mong đợi như vậy, nhịn không được đem mũi chôn ở quần áo y ra sức hít hít.
Mộ Hàm Chương bị hắn làm cho ngứa ngáy liền ngồi tránh qua một bên, “Ngươi muốn báo cho phụ hoàng về dị động của Đông Nam Vương?”
“Ừa.” Cảnh Thiều không ăn được đậu hũ có chút bất mãn, Vương phi ngồi ngay bên cạnh mà ở góc độ này nếu vươn tay sờ thì sẽ không viết được thư, đành phải từ bỏ, thành thành thật thật mà viết thư.
“Thuận tiện ngươi nhắc tới công lao Hách đại đao cùng Thục quân anh dũng đi.” Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua, nhắc nhở Cảnh Thiều.
“Thục quân?” Cảnh Thiều nghi hoặc quay đầu nhìn y, công lao cùng xuất thân Hách đại đao tất nhiên phải nói, hắn còn mong phụ hoàng nhanh chóng phong Tướng quân cho Hách đại đao nữa kia, nhưng còn Thục quân thì sao? Bọn họ chỉ là theo Hách đại đao đánh giặc mà thôi, cùng Tương quân, Kiềm quân không có gì khác nhau thì hà cớ gì phải nói tới?
Mộ Hàm Chương cười cười, “Vương gia chẳng lẽ quên Thục quân trận trước còn theo Đại Hoàng tử đi Điền Tàng đánh nam man sao.”
Thục quân lúc ấy bị điều đi nghĩ cách cứu viện cho Đại Hoàng tử. Sau khi Cảnh Vinh được cứu ra lại mang theo Thục quân đánh nam man, kết quả chẳng được gì. Trận chiến Tây Nam bắt đầu, Hoành Chính đế liền triệu hồi Thục quân cho đi theo Cảnh Thiều tấn công đất phong Tây Nam, chỉ lưu lại cho Đại Hoàng tử bộ binh Chinh Đông Tướng quân tiếp tục gây sức ép.
Cảnh Thiều nghe vậy nhíu mày suy tư, nếu hắn khích lệ Thục quân anh dũng, Hoành Chính đế sẽ nhớ tới lúc Thục quân dưới quyền Đại Hoàng tử lại chẳng làm được gì, hai bên so sánh liền thấy cao thấp tương phản ngay lập tức.
“Quân Thanh...Thật may mắn ngươi không có gả cho người khác!” Trầm mặc một lát Cảnh Thiều mới chậm rãi nói.
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu nhẹ nhàng đáp lại, “Cho dù ta có gả cho người khác cũng sẽ không toàn tâm mà giúp hắn như vậy.” Thế gian này người tin ta, sủng ta như ngươi sợ là chẳng có người thứ hai. Còn một câu cuối cùng này y đã không nói ra, chỉ lẳng lặng mà nhìn Cảnh Thiều, thấy người này chậm rãi cong khóe môi liền không nhịn được nhéo nhéo gò má hắn.
“Đó là tất nhiên, trong hoàng thất có ai anh tuấn hơn ta đâu.” Cảnh Thiều càng nói càng đắc ý.
Mộ Hàm Chương nhất thời bị hắn chọc cười, “Đó là trong hoàng thất chẳng có ai da mặt dày như ngươi cả.”
Hai người cãi nhau ầm ĩ một lúc cũng viết xong thư bình an, Tả Hộ quân đã vội đem kết quả thẩm vấn đến bẩm báo.
Vương Nhị không chịu nổi thẩm vấn, rất nhanh liền cung khai tất cả. Người cùng gã liên lạc chính là một tên quan nhỏ trong kinh, cho gã tiền tài, chỉ yêu cầu gã mỗi ngày báo ra ngoài tổng lượng quân lương mà đại quân dùng, những việc khác không cần xen vào.
“Từ lúc nào thì bắt đầu?” Cảnh Thiều hỏi.
“Từ khi giao cho Vương Nhị làm thư kí liền có liên lạc, nhưng lúc đó còn chưa báo tin tức ra ngoài, từ khi qua biên giới nước Thục mới bắt đầu.” Tả Hộ quân trả lời thập phần tường tận, thẩm vấn trong quân từ trước tới nay đều do hắn phụ trách cho nên câu hỏi ở mức độ nào hắn đều rõ ràng.
Báo lượng quân lương dùng mỗi ngày ra ngoài sẽ có thể phán đoán số lượng binh lính trong doanh, Cảnh Thiều nhíu mày, khó trách ngày ấy cung mã binh tập kích bất ngờ là nhờ chắc chắn đại quân không ở trong doanh, giết hắn có phần thắng cực lớn.
“Tên quan kia,” Mộ Hàm Chương chậm rãi vuốt ve chặn giấy mã não trên bàn Cảnh Thiều, “Có thể là nội gián Tây Nam Vương đưa vào kinh thành.” Từ lúc đại quân xuất phát đã chú ý hướng đi trong quân thì chắc phải là Tây Nam Vương.
“Vương Nhị cũng không biết tên người nọ, sau khi đến tây nam hắn còn liên lạc với một người khác,” Tả Họ quân đem một phong thư trình lên, “Đây là tin tức hôm nay Vương Nhị chưa kịp gửi ra ngoài.”
Chữ viết nhỏ tinh tế trên giấy dầu được dán vô cùng kĩ càng.
Mộ Hàm Chương nắm tờ giấy kia nhìn một lát, lấy qua một tờ, lại cầm bút viết thêm vài chữ giống Vương Nhị như đúc, nhưng mà mấy con số đã tăng lên gấp ba “Đây chính là số lượng Thục quân hiện tại.”
Cảnh Thiều cầm qua nhìn nhìn nhất thời hiểu được ý tứ của Vương phi nhà mình. Nếu làm đối phương nghĩ lầm Thục quân còn ở doanh trại, quân Tây Nam hoặc Đông Nam mai phục tại phụ cận sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngày mai bọn họ nhổ trại mà gặp phục kích có thể sẽ phải dời lại một thời gian nữa.
Tả Hộ quân nhìn tờ giấy trong tay kinh ngạc không thôi, lúc đầu hắn giữ lại mạng Vương Nhị, sợ là chính Vương gia muốn lợi dụng gã đưa tin tức giả ra ngoài, sao mà quân sư lại có thể nghĩ được tuyệt kĩ như vậy, “Vương gia, Vương Nhị kia phải làm sao?”
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, “Giết hắn trước, đừng để lộ ra.” Tuy rằng rất muốn đem cái tên dám mơ ước quân sư, không, thông đồng với địch phản quốc kia đem ra loạn côn đánh chết trước toàn quân, nhưng muốn mượn danh nghĩa Vương Nhị đưa tin thì không thể lộ ra rồi.
Ngày tiếp theo nhổ trại, sợ trên đường xóc nảy nên Cảnh Thiều bảo Khương Lãng sắp xếp thêm giường và chăn trên xe ngựa.
Trên đường đi từ Thắng Cảnh quan xâm nhập trung địa tây nam lại thông suốt ngoài ý muốn. Chắc là sự việc hôm qua có tác dụng, quân tiên phong của Hách đại đao đã đánh sắp tới thành phụ cận, Tây Nam quân tất nhiên không đủ tinh lực ứng phó đại quân lớn mạnh như vậy, phỏng chừng đã lục tục quay đầu lại.
Cảnh Thiều thấy trên đường không có gì trở ngại liền chui vào xe ngựa với quân sư, để Tiểu Hắc tùy ý mà đi lắc lư bên cạnh.
Tiểu lão hổ ghé vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, đối với Tiểu Hắc bên ngoài thật tò mò không thôi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người ta nha, thấy Tiểu Hắc chỉ cúi đầu đi đường không để ý tới mình, nó liền hướng Tiểu Hắc duỗi móng vuốt. Tiểu Hắc liếc đến mớ lông lá bên cửa sổ một cái, hướng về phía đó thở phì phì.
“Ngao~” Hổ nhỏ bị hoảng sợ rớt xuống lăn một vòng lớn, nằm trên chăn mềm mà kêu to.
“A, lại học kêu như mèo sao,” Cảnh Thiều ngạc nhiên không thôi, đem Tiểu Hoàng nắm lỗ tai kéo kéo, “Kêu lại một tiếng xem nào.”
“Oa ô!” Tiểu lão hổ thấy Cảnh Thiều liền mất hứng, huơ huơ cái đầu không cho hắn kéo tai mình.
Mộ Hàm Chương cười sờ sờ cái tai mềm mềm, “Ngươi còn không ra ngoài, ngồi ngốc trong xe ngựa làm gì a?”
“Quân sư thương thế chưa lành, bổn vương rất quan tâm thuộc hạ tất nhiên muốn ở trong xe chiếu cố quân sư.” Cảnh Thiều nằm vật xuống gối đầu mềm mại, tiến đến bên người Vương phi nhà mình mà trả lời thật vô lại.
“Ngươi làm vậy người trong quân sẽ nghĩ thế nào?” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ mà thở dài, Hữu Hộ quân ngày ấy đã muốn hỏi cho rõ ràng, tất nhiên là Cảnh Thiều vẫn chẳng biết gì.
“Bọn họ có thể nghĩ gì được chứ.” Cảnh Thiều làm vẻ mặt có sao đâu mà đáp lại, trong lòng tính toán làm sao để mọi người biết quân sư y chính là Vương phi của hắn, phải chặt đứt mấy ý niệm kia đi. Từ khi phát hiện Vương Nhị tư tàng tranh vẽ Quân Thanh, Cảnh Thiều ý thức được trong quân lúc này Vương phi của hắn có bao nhiêu nổi bật, một tên mật thám như vậy cũng nhịn không được mà ngưỡng mộ, những kẻ khác chẳng phải càng nhiều sao? Nhất thời hắn có một loại cảm giác bảo bối của mình bị phát hiện, mà bảo bối này còn chẳng biết được nguy cơ quanh mình.
Mộ Hàm Chương trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm tiểu lão hổ trong ngực mà nhắm mắt lại, ngủ.
Tiểu lão hổ oa oa trong lòng chủ nhân xoay đến xoay đi, dùng bàn chân đầy thịt đè lên cái cằm duyên dáng của người nọ, đem cái đầu tròn cọ cọ trên mặt a.
“Ha ha...” Mộ Hàm Chương bị cọ đến ngứa mà cúi đầu nhìn nó.
Tiểu lão hổ giống như làm nũng mà ngửa bụng lên trời, hướng chủ nhân nhẹ kêu một tiếng, bởi thanh âm quá mức lanh lảnh, “Oa ô” liền biến thành “Meo ô”!
Cảnh Thiều nhìn không vừa mắt liền xách hổ nhỏ lên quăng qua góc xe, mình thì cọ a cọ chiếm lấy vị trí bên người Quân Thanh.
Mộ Hàm Chương nhìn hành vi ấu trĩ này mà cười khẽ thành tiếng, đưa tay sờ đầu y, “Ngươi không ra ngoài thì ngủ một lát đi, buổi chiều đến Vân Thành sẽ khó mà yên giấc.”
Cảnh Thiều bị cánh tay ấm áp kia vỗ về chơi đùa đến cực kì thoải mái, nhịn không được nheo nheo mắt đem mặt chôn trước ngực người bên cạnh, ôm lấy vòng eo nhỏ, “Vậy ngươi ngủ cùng ta.”
“Ta không phải ở đây sao, còn đi đâu được chứ?” Mộ Hàm Chương cười cười, cũng trượt xuống một chút cùng hắn dùng chung một cái gối, ở nơi chinh chiến sa trường lại có thể an tĩnh ngủ trưa một lát, thật đúng là nhàn quá rồi.
Dọc theo đường đi đều không bị cản trở, rải rác có binh khí cùng một ít thi thể, chắc là Hách đại đao một đường đánh tiếp còn không quên quét tước chiến trường. Tin tức Hách đại đao phá Hổ nha hạc chủy, vòng qua nhị trọng quan cùng Triệu Mạnh hội hợp không hề ngơi nghỉ mà đánh tiếp. Tây Nam quân không ngờ Thắng Cảnh quan trong vòng vài ngày đã thất thủ, nhất thời luống cuống tay chân dọc đường đều bị đánh tan tác.
Đất phong tây nam vốn không quá lớn, qua Thắng Cảnh quan không xa chính là chủ thành - Vân Thành.
Đợi bọn họ đuổi tới phụ cận Vân Thành thì Hách đại đao đã muốn đem người công thành rồi.
Vân Thành sở dĩ gọi như vậy là vì địa thế đặc biệt của nó, đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao hơn xung quanh rất nhiều, đứng ở ngoài nhìn lên tường thành cao cao thực giống như xây trên mây vậy.
Sắc trời vừa tối thì đại quân vừa vặn hồi doanh, Triệu Mạnh thấy thân quân liền dẫn đầu vội chạy tới.
Hách đại đao nhìn thấy thì cho binh lính tự hành giải tán, mình cũng xuống ngựa nghênh đón thượng cấp.
“Quân sư, quân sư, ba túi gấm ngươi đưa ta rất hữu dụng! Thật là như thần a, lão Triệu ta thật sự bội phục!” Triệu Mạnh chẳng thèm tìm Vương gia mà chạy thẳng tới xe ngựa quân sư, đứng ở ngoài xe lớn giọng la lên.
Màn xe bị xốc lên, người bước ra lại là chủ soái của bọn hắn a!
Cảnh Thiều ở trên xe ôm Vương phi nhà mình thơm thơm mềm mềm ngủ đến no, xuống xe hoạt động gân cốt một chút liền quay lại đỡ người trong xe xuống. Bàn tay vẫn luôn mềm mại như vậy được hắn cầm lấy, quân sư tuyết y ngọc quan chậm rãi đi ra cùng mao lão hổ trong ngực. (con hổ đầy lông ha ha ha XD)
Triệu Mạnh trố mắt một lát mới cười nói, “Ta nghĩ sao mà không thấy Vương gia, ra là ngài ở trên xe quân sư lười nhác nha.”
“Triệu Tướng quân biệt lai vô dạng.” Mộ Hàm Chương cùng Triệu mạnh chào hỏi.
Sợ y nhảy xuống xe ngựa động đến vết thương, Cảnh Thiều ném tiểu lão hổ cho Khương Lãng ôm, vương tay bế Vương phi nhà mình xuống.
“Vương gia!” Mộ Hàm Chương nhất thời không phòng bị bị hắn bế xuống, lập tức đỏ mặt, người nhiều như vậy, cho dù người khác biết bọn y là vợ chồng cũng ngượng rồi, huống chi trong mắt mấy người này y và hắn là quan hệ quân sư chủ soái, làm ra việc như vậy thật quá thất lễ!
“Trên người có thương tích, ngươi đừng lộn xộn!” Cảnh Thiều mặt không đổi sắc đáp, cẩn thận mà thả người nọ xuống.
Triệu Mạnh nghe vậy lập tức quên tình hình ái muội vừa mới thấy, vội vàng hỏi, “Nghe nói đại doanh bị tập kích, quân sư bị thương sao?”
Mộ Hàm Chương khẽ nhếch môi, trừng mắt nhìn cái người vừa mới cố ý kia, “Không việc gì, vết thương nhẹ thôi.”
“Ha ha, không sao là được, lão Triệu ta lần này cũng mất không ít máu nha, nam nhân trên người phải có vài cái sẹo mới hợp!” Triệu Mạnh cười ha ha liền muốn vỗ vai quân sư liền bị Cảnh Thiều nhanh tay bắt được.
Hách đại đao lạnh mắt nhìn mấy người cãi cọ, xuất chiến lần này có sự tín nhiệm của Vương gia, quân sư thần cơ diệu toán làm hắn thật bội phục, nhưng mà hai người kia ái muội không rõ như vậy làm hắn nhìn có chút không vừa mắt. Ầy, việc tư người khác hắn cũng lười quản, thu lại cảm xúc trong mắt tiến lên hành lễ.
Cảnh Thiều nhìn thái độ Hách đại đao, âm thầm gật đầu, nhìn lại cổ tay Triệu Mạnh đang bị mình nắm chặt, không khỏi có chút nghiến răng a, cho mọi người thu thập thỏa đáng đến trung trướng tập hợp rồi dựa theo ưu khuyết điểm của lần tấn công Thắng Cảnh quan này mà thưởng phạt.
Hách đại đao lần này lập công lớn, vả lại hắn dũng mãnh thiện chiến toàn quân đều rõ, Cảnh Thiều trực tiếp xưng hắn là tướng quân. Chủ soái ở bên ngoài đều nắm quyền sinh sát, nhưng mà phẩm hàm Tướng quân vẫn phải đợi Hoàng Thượng chỉ định.
Mọi người với việc này không có dị nghị, Hách đại đao quì xuống lĩnh tướng quân phục.
“Ha ha, Hách huynh đệ dũng mãnh hơn người, xác thực nên phong Tướng quân!” Triệu Mạnh bội phục Hách đại đao không thôi, cao hứng đứng dậy nắm tay hắn.
“Trước đừng cao hứng.” Cảnh Thiều mắt lạnh nhìn Triệu Mạnh đang cười ngây ngô a, “Triệu Mạnh xúc động không để ý đại cục, suýt nữa hại toàn kị binh bị diệt, đảm đương không nổi chức tướng quân, hạ xuống làm trung lang.” (Hình như cái này có giải thích rồi thì phải, ta hông nhớ lắm)
Triệu Mạnh nghe vậy vẻ mặt cầu xin quì xuống, “Mạt tướng có tội, lĩnh phạt.”
Sau khi thưởng phạt các tiểu tướng liên quan xong, Cảnh Thiều mở bản đồ cùng mọi người tham thảo kế công thành.
“Vân Thành này chỉ có hai cửa trước sau, mạt tướng sai người bảo vệ cửa sau đề phong Tây Nam Vương trốn đi.” Hách đại đao chỉ vào bản đồ nói, “Có điều địa thế Vân Thành rất cao, rất khó tới gần cửa thành, hơn nữa mạt tướng phát hiện tường Vân Thành thập phần vững chắc.”
“Vân Thành này xây dựng từ thời khai quốc, được sự ân sủng của Thái tổ lấy nước cơm cùng với bùn đắp thành tường cao, cứng không thể phá.” Mộ Hàm Chương nghe vậy nhớ tới ghi chép trong sách sử, nhíu mày nói.
“Nước cơm và bùn!” Triệu Mạnh kinh ngạc không thôi, nước cơm cùng bùn trộn cho đến khi bùn đất sệt lại mấy lần, đắp lên thì tường thành thật như tường đồng vách sắt không gì phá nổi.
“Thì ra là thế,” Hách đại đao vuốt cằm, “Quân sư quả thực bác học.”
Cảnh Thiều nhếch môi một cái chỉ vào bản đồ giản lược Vân Thành, ngón trỏ thon dài chỉ về phía cửa sau Tây Trắc, “Tây Trắc xung quanh một trượng đều không phải nước cơm cùng bùn.”
Mọi người nghe vậy sôi nổi qua xem liền kinh ngạc không thôi.
“Vương gia như thế nào biết được không phải nước cơm cùng bùn?” Triệu Mạnh nhịn không được hỏi.
Cảnh Thiều liếc mắt nhìn hắn không đáp, “Ngày mai chia binh làm hai đường công thành, Triệu Mạnh tiên phong cửa chính, Hách đại đao mang binh tấn công cửa sau.”
“Vâng!” Mọi người lĩnh mệnh mà đi.
Cảnh Thiều duỗi cái thắt lưng biếng nhác của hắn, đi theo Vương phi nhà mình vào trướng quân sư.
“Ngươi không về vương trướng đi?” Mộ Hàm Chương dừng bước nhìn hắn.
“Bổn vương còn chút chuyện muốn thảo luận cùng quân sư.” Cảnh Thiều mặt không đổi sắc nói.
“Chuyện gì?” Mộ Hàm Chương trừng hắn, người nọ còn sợ y với quân sư không minh bạch sao?
“Ngươi chẳng lẽ không muốn biết chuyện cửa thành Tây Trắc à?” Cảnh Thiều cười xấu xa đi qua.
Mộ Hàm Chương nghiêng người, “Dưỡng hổ vi hoạn, Thái tổ kia là người anh minh thần võ tự nhiên sẽ lưu lại cho con cháu đời sau một con đường. Chuyện cơ mật bậc này, là con cháu hoàng thất Vương gia biết cũng không có gì ngạc nhiên.” Nói xong xoay người bước đi. (Đoạn này đoạn này a, nuôi hổ tất có họa, anh cũng đang nuôi một bé đó quân sư ới ơi >“